Nam Cung Thạc nín thở tập trung suy nghĩ. "Nhất thời tôi vẫn chưa nghĩ ra mình muốn gì, thế này đi, đợi tôi nghĩ ra rồi chúng ta bắt đầu hợp tác nhé."
Lý Trạch Vũ vô cùng nghiêm túc hỏi.
"Cậu cảm thấy có thể không?"
Nam Cung Thạc cười lạnh.
Ông ta từ xa xa nghìn trùng chạy tới đây, là bởi vì Ngự long thần công mà tới, nếu như Lý Trạch Vũ có can đảm trêu đùa ông ta, thế thì ông ta nhất định sẽ làm
thịt đối phương để xả giận.
"Như vậy được rồi, Đại hộ pháp có thể nói cho tôi biệt mục đích của Vu Giáo không?”
Thái độ Lý Trạch Vũ bỗng trở nên nghiêm túc.
Thế nhưng khi nghe thấy câu hỏi này, Nam Cung Thạc lại cau mày, cả người còn tỏa ra hơi lạnh.
"Nhóc con, chuyện không nên biết thì tốt nhất đừng hỏi." "Nếu như tôi cứ muốn hỏi thì sao?"
Thái độ của Lý Trạch Vũ trở nên kiên quyết.
Do dự một lúc lâu.
Nam Cung Thạc lấy một viên thuốc màu đen từ trong túi đen của mình ra, phốc một tiếng quăng ra ngoài.
Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng nhận lấy.
"Cậu uống cái này đi, muốn biết gì thì bổn tọa sẽ nói cho cậu biết." Nam Cung Thạc cười ác độc nói.
Cái thứ rác rưởi này mà cũng muốn khống chế ông đây?
Lý Trạch Vũ không cần đoán cũng biết đây là cổ độc, trong lòng vô cùng khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ ngây ngô hỏi: "Đại hộ pháp, cái trò vui gì đây?"
"Tiên đan!"
Nam Cung Thạc cố làm ra vẻ thần bí nói: "Ăn nó rồi, bổn tọa sẽ tin lòng thành của cậu."
"Thật sao?"
Lý Trạch Vũ nói xong cũng lấy một viên thuốc màu đen từ trên người ra, sau đó phốc một tiếng ném qua.
Nam Cung Thạc bắt lấy, đồng thời vẻ mặt cũng vô cùng ngạc nhiên.
Chỉ nghe Lý Trạch Vũ bình tĩnh nói: "Ông ăn cái này đi, tôi đây cũng tin lòng thành của ông, thế nào?"
Mặc dù Nam Cung Thạc không biết viên thuốc này là gì, nhưng trực giác nhắc nhở ông ta viên thuốc này chẳng phải đồ tốt lành gì, ám mươi phần trăm là giống với cổ độc mà ông ta lấy ra để khống chế người khác.
"Ông có uống hay không?"
Dáng vẻ của Lý Trạch Vũ rõ ràng là nói cho đối phương biết, "ông không uống thì tôi cũng không uống."
Nam Cung Thạc tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Ban đầu là muốn lừa Lý Trạch Vũ uống cổ độc rồi có thể tùy ý khống chế đối phương, nhưng không ngờ tên nhóc này đúng là tinh quái, không dễ lừa gạt.
Trong lúc nước sôi lửa bỏng, Nam Cung Thạc yêu cầu: "Cậu uống trước." "Dựa vào cái gì mà tôi phải uống trước, ông uống trước."
Lý Trạch Vũ không chịu nhượng bộ.
"Cậu uống trước."
"Ông uống trước."
Hai người tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
"Ông xem thế này có được không, hai chúng ta cùng uống một lúc?"
Lý Trạch Vũ nói ra đề nghị của mình.
Nam Cung Thạc thoáng do dự, rồi đồng ý.
Mặc dù ông ta không biết viên thuốc mình đang cầm là gì, nhưng ông ta có người nối dõi của Dược Vương Cốc, không tin là không thể giải được.
Thế nhưng cổ độc thì khác, trên đời này ngoài ông ta ra e là không ai có thể giải được.
Ngay sau đó hai người chậm rãi đi về phía đối phương, gần trong gang tấc rồi mới dừng lại.
"AI" "AI"
Hai người lại cùng há miệng ra, làm bộ cầm viên thuốc trong tay để bên miệng.
"Ông nuốt trước!" "Cậu nuốt trước!"
"Cùng nuốt?"
"Được!"
Hai người đều là những kẻ nham hiểm mưu mô, nhưng cũng biết không thể lừa bịp được đối phương, vì vậy mỗi người đều nuốt viên thuốc xống.
"Hahahal" Nam Cung Thạc cười to: "Nhóc con, giờ nói ngay cho bổn tọa biết Ngự long thần công đang ở đâu, nếu không bổn tọa sẽ cho ngươi chết cũng không được mà muốn sống cũng không xong!"
"Mịa, lão già đểu cáng kia ông có ý gì đấy? Không phải đã nói là hợp tác với nhau saol"
"Hợp tác?"
Nam Cung Thạc khinh thường nói: "Trên đời này đếch có ai xứng hợp tác với bổn tọa hết, mấy tên người trần mắt thịt như chúng mày chỉ xứng khuất phục dưới chân bổn tọa mà thôi."
"Nói ra những câu này chỉ có hai loại người thôi."
Lý Trạch Vũ lắc đầu thở dài.
Nam Cung Thạc ngẩn người, sau đó bật thốt lên hỏi: "Hai loại nào?"
Khóe môi Lý Trạch Vũ cong lên.
"Một là mắc bệnh xà tinh??? Còn lại là loại ngu xuẩn..."