"Âm ầm!"
Nam Cung Thạc rít lên một tiếng, trong lòng biết mình đang ở thế yếu, lúc này nên lùi bước tách ra khỏi đối phương.
Nhưng sao Lý Trạch Vũ có thể bỏ qua mà không thừa thẳng xông lên được? Hắn xông thẳng tới!
Trong tình thế dầu sôi lửa bỏng, Nam Cung Thạc chỉ có thể sử dụng tuyệt kỹ giữ mạng của mình là Thiên Tàn Thối.
"Ấm!"
Thiên Tàn Thối trước đây lần nào sử dụng cũng có công dụng thì dường như đã gặp phải đối thủ, hoàn toàn không thể chạm được vào người Lý Trạch Vũ, ngược lại sơ ý một chút thôi là bị hắn chụp được cả hai chân.
"Thiên Tàn Thối đúng không?”
"Âm!"
"A!"
Trong miệng Nam Cung Thạc phát ra tiếng kêu rên thảm thiết.
Lý Trạch Vũ ra vẻ muốn đánh nốt đùi phải bên kia của Nam Cung Thạc, đối phương kinh sợ, cố né đau đớn mà đánh ra một quyền ép lui đối phương.
"Chân của tôi!" Nam Cung Thạc che chân trái lại, trong lòng vừa sợ vừa giận. Thế này thì hay rồi, Thiên Tàn Thối tàn thật rồi.
"Vừa rồi tôi đã nhắc nhở ông rồi mà, cái tính cách giả 13?? của ông phải sửa, nếu không thì sẽ chịu thiệt đấy."
Lý Trạch Vũ còn làm ra vẻ đau lòng vô cùng: "Chẳng lẽ tôi lại hại ông hay sao?"
Bẻ gãy chân của tao còn nói mày không hại tao à?
Cái tên khốn ác ma này, sau khi chết hãy xuống địa ngục đi!
Nam Cung Thạc giận không có chỗ xả, nhưng tức thì tức, ông ta cũng biết mình không phải đối thủ của Lý Trạch Vũ, lúc này chỉ có hăng hái tìm đường chạy trốn thôi.
"Muốn chạy."
Lý Trạch Vũ vung tay lên.
Quân Đao Doanh ẩn núp trong bóng tối lập tức xuất hiện.
Mấy trăm nòng sóng đen ngòm vây xung quanh Nam Cung Thạc.
"Bụp!" Nam Cung Thạc bỗng nhiên quỳ xuống: "Đừng bắn, tôi đầu hàng."
Đến cả Lý Trạch Vũ cũng không nghĩ đến cảnh này.
Tốt xấu gì ông cũng là Đại hộ pháp của Vu Giáo, sao có thể đầu hàng được? Thể diện cũng không cần nữa à?
"Lý đại hiệp, đừng giết tôi, tôi xin đầu hàng."
"Bốp bốp bốp!"
Nam Cung Thạc vừa nói vừa đập đầu thật mạnh xuống đất.
"Chú Thiết Ngưu, giúp đỡ đi, quay lại cho cháu cảnh này với!"
"Đã hiểu!"
Lúc này Tằng Thiết Ngưu lấy điện thoại ra.
"Tách tác tách..." Chụp liên tiếp ba tấm.
Nam Cung Thạc trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ Lý Trạch Vũ sẽ chụp lại tình cảnh thảm hại nhất của ông ta.
Một khi bức ảnh này được tung ra, bản thân ông ta sao còn mặt mũi lăn lộn trên giang hồ nữa? Những cấp dưới của ông ta sẽ nhìn mình như thế nào?
Nghĩ đến đây Nam Cung Thạc nén nhịn cảm giác đau đớn ở chỗ chân bị gấy, cố gắng đứng dậy, khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo trước kia.
"Quỳ xuống, nếu không tôi đánh chết ông." "Bụp!"
Nghe thấy tiếng thét chói tai của Lý Trạch Vũ, Nam Cung Thạc đẹp trai chưa quá ba giây đã phải quỳ lại xuống đất.
Trong lòng ông ta nhắc nhở chính mình là một người đàn ông thì có thể tiến có thể lùi, nhất định ông ta sẽ trả lại cho đối phương gấp đôi sự sỉ nhục mà hôm nay ông ta phải chịu!
"Đại hộ pháp, sao ông không chạy?”
Lý Trạch Vũ đi tới, nhìn ông ta từ trên cao nhìn xuống hỏi.
Nam Cung Thạc thở ra một hơi, vô cùng không cam lòng nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, hôm nay bổn tọa nhận tội, chỉ cần không giết tôi, cậu có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì."
"Tốt lắm, chỉ cần ông biểu hiện tốt, tôi có thể không giết ông!"
Sau đó Lý Trạch Vũ chuyển đề tài: "Nói, mục đích của Vu Giáo các ông là gì?"
"Thống nhất võ lâm..."
"Bốp... Nam Cung Thạc vừa mở miệng đã bị cho một cái tát.
Lý Trạch Vũ nghiêm mặt quát: "Ông vẫn cho là mình thông minh, còn những kẻ khác là ngu ngốc đấy à?"
Nếu như nói mục đích của Vu Giáo mười mấy năm trước là thống nhất võ lâm có lẽ sẽ có người tin, nhưng mười mấy năm qua Vu Giáo ẩn núp trong bóng tối, liên quan đến nhiều lĩnh vực, chắc chắn không hề đơn giản như thế.
"Tôi còn chưa nói xong!”
Nam Cung Thạc cảm thấy rất tủi thân.
"Trước tiên tôi cũng không nói nhiều với ông nữa, giúp tôi giải quyết một việc trước đã."
Lý Trạch Vũ khoát tay, bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ.
"Con của Trấn Nam Vương Tề Kiêu là cấp dưới của ông đúng không? Bây giờ ông hãy lừa hắn ta tới đây, ông đây muốn lấy hắn để làm mở đầu..."