Nam Cảng, phủ Trấn Nam Vương.
Hai ngày đã trôi qua, cháu gái Tê Tư Dư vẫn bị Long Tổ giam giữ, con trai Tề Kiêu thì bặt vô âm tín, điều này khiến tâm trạng của Tê Đông Lâm hết sức nặng nề.
“Cha!”
Đúng lúc này, một tiếng gọi oang oang vang lên.
Tê Đông Lâm ngẩng đầu lên, thấy Tê Kiêu mất tích mấy ngày nay rảo bước lại gần.
“Con đã đi đâu thế?”
“Cha!”
Tề Kiêu vội vàng ngắt lời đối phương: “Cha giúp con liên hệ với Kawasaki Ichiryu trước đã, xin ông ta cử mấy tên ninja tới đây bảo vệ con!”
Nghe vậy, đồng tử Tê Đông Lâm chợt co lại, đột nhiên cất cao giọng, hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tê Kiêu thở dài: “Hiên tại con đang gặp nguy cơ rất lớn!”
“Nhưng mà có liên quan gì đến tiểu quỷ họ Lý kia?”
Tê Đông Lâm trầm giọng hỏi.
Tề Kiêu gật đầu, vẻ mặt khá nghiêm trọng.
Từ khi Thạch Thiên bị Lý Trạch Vũ đánh trọng thương, Tề Kiêu lập tức tìm đến cầu cứu Nam Cung Thạc, nhưng đối phương lại áo đang có chuyện trọng, không tiện gặp hắn ta!
May mắn thay, Nam Cung Thạc cũng đã cam đoan rằng ông ta sẽ ra tay giải quyết tên Lý Trạch Vũ phiền phức kia.
Lúc này Tề Kiêu mới hơi yên lòng trở lại.
Mặc dù bản lĩnh của Lý Trạch Vũ vượt ngoài dự liệu của Tề Kiêu nhưng hắn ta vẫn đặt lòng tin tuyệt đối vào Đại hộ pháp Vu giáo Nam Cung Thạc.
Nhưng, đã qua hai ngày mà bên Đại hộ pháp vẫn chưa gửi chút tin tức nào.
Tề Kiêu lại trở nên thấp thỏm bất an, sau khi suy đi nghĩ lại, hắn ta quyết định về nhà cầu cứu cha.
“Sao con lại dính đến tên công tử kia?”
Tề Đông Lâm đã suy nghĩ về vấn đề này mất mấy ngày nhưng vẫn chưa thể tìm ra nguyên nhân.
Mặc dù nhà họ Tề ở xa Hoàng Thành nhưng quan hệ giữa họ và nhà họ Lý vẫn khá tốt đẹp.
Hơn nữa, Tề Kiêu và Lý Trạch Vũ cũng không bằng vai phải lứa với nhau, chắc là không thể tranh giành nhân tình nhân ngãi được nhỉ?. Ngôn Tình Nữ Phụ
“Cha, tên kia điên rồi thì phải, con chưa từng chọc đến hắn mài” “Chuyện đã tới nông nỗi này mà con còn định nói dối cha?”
Tê Đông Lâm trợn mắt nhìn chòng chọc vào hắn ta: “Con là con của cha, cha nghe tiếng rắm cũng biết con đang suy nghĩ gì!”
“Cha, con...
Tê Kiêu muốn nói lại thôi. “Còn không mau nói đi...” “Cha, con sai rồi!”
Tê Kiêu hơn bốn mươi tuổi đầu nhưng vẫn cun cút đến bên Tê Đông Lâm như một đứa trẻ phạm lỗi, sau đó cúi đầu thì thầm và tai đối phương.
Dần dần, sắc mặt Tề Đông Lâm tối sầm lại.
Tê Kiêu nói xong cũng cúi mặt đứng sang một bên, thậm chí còn không dám thở mạnh.
“Thằng nghịch tử này!”
“Bốp!”
Tê Đông Lâm đứng lên vả một cú.
Tê Kiêu không dám tránh, bị bạt tai một phát đau điếng.
“Mày làm vậy thì cha còn mặt mũi đâu mà đến gặp ông Lý?”
Tê Đông Lâm giận điên mà không đánh thêm được.
“Cha, con thực sự sai rồi!"
Tề Kiêu chỉ có thể cầu xịn van vỉ liên mồm.
Bàn tay Tê Đông Lâm khựng lại giữa không trung, cuối cùng cũng không đánh
“Cha, con van xin cha đấy, cha bảo Kawasaki Ichiryu phái mấy tên ninja đến bảo vệ con đi, nếu không con nhất định sẽ gặp nguy mất. Tên nhãi kia quá mạnh...”
“Mày câm miệng đi!”