Thế là Lý Trạch Vũ lại đích thân đưa Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao đến phòng dành cho khách.
"Thanh Dao cô ở đây đi, khá là yên tĩnh."
"Được."
Trần Thanh Dao đi vào phòng trước.
Giây phút cửa đóng lại, Lý Trạch Vũ đã ôm lấy Trần Thanh Tuyết.
"Anh đừng có làm loạn."
Trần Thanh Tuyết vô cùng xấu hổ.
Lý Trạch Vũ cười khì khì nói: "Tôi làm loạn thì sao nào? Ai dám nói gì chứ." Nói xong bèn cúi đầu hôn cô.
Một lát sau, Trần Thanh Tuyết cảm thấy sắp nghẹt thở, mới khó khăn tách khỏi miệng hắn.
"Tôi ở phòng tầng trên phòng cô ở, lát nữa nhớ đến tìm tôi." Khóe môi Lý Trạch Vũ hơi nhếch lên. "Còn lâu nhé."
Trần Thanh Tuyết chui vào phòng như chạy trốn, ngay sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
"Ồ, nếu cô không tới thế thì để tôi tới vậy."
Lý Trạch Vũ ngân nga một điệu hát dân gian trở về phòng mình, sau đó thoải mái đi tắm rửa.
"Chân trời bao la là tình yêu của ta..."
Vừa mới ra khỏi phòng tắm, chuông điện thoại đã vang lên.
Là điện thoại Diệp Khuynh Thành gọi tới.
"Alo."
Lý Trạch Vũ không hề do dự nhấn nút nghe.
"Tôi nhớ anh!"
Đây là câu nói đầu tiên của Diệp Khuynh Thành.
Lý Trạch Vũ ngẩn người, sau đó trả lời một câu: "Tôi cũng nhớ cô."
Diệp Khuynh Thành cười hì hì, nghe ra được cô đang rất vui vẻ, sau đó khẽ hỏi: "Vậy anh có thể đến tìm tôi không?"
Đêm khuya một người phụ nữ hẹn gặp mình là có ý gì không cần nói cũng biết, hơn nữa còn là người đẹp nhất Hoàng Thành.
Làm gì có người đàn ông nào có thể từ chối!
Lý Trạch Vũ cũng không định từ chối, nhưng... hắn đã hẹn với Trần Thanh Tuyết trước rồi.
"Hiện giờ tôi có chút chuyện quan trọng cần phải xử lý, hôm khác có được không?"
"Được, vậy anh làm việc đi, nhưng... nhớ phải nghỉ ngơi sớm nhé." Diệp Khuynh Thành rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Cúp điện thoại, Lý Trạch Vũ thở phào một hơi, nhưng hơi cau mày lại. "Chẳng lẽ thật sự phải cưới cả hay sao?"
"Hình như... cũng không phải không thể, dù sao thì ông đây có tiền mà, nuôi được hết!"