Trần Khánh An nghiêm túc bảo đảm.
Lý Viễn Sơn cười không khép được miệng, vỗ bả vai Trần Khánh An, nói: “Thăng nhóc nhà tôi tuy cà lơ phất phơ, nhưng phẩm tính từ trong xương cốt lại không phải xấu, nhất định sẽ không để hai đứa cháu của cậu phải tổn thương đâu.”
Trần Khánh An gật đầu, thở dài: “Dạ phải, thăng nhóc Trạch Vũ này rất hợp ý tôi, phó thác Thanh Tuyết và Thanh Dao cho nó, cho dù tương lai tôi có đi rồi thì cũng có thể an tâm.”
“Bớt nói mấy câu xui xẻo này đi, ông đây còn đang chờ ôm chắt đấy.”
“Dạ dạ dạ, lão trưởng quan dạy bảo rất phải...”
Hai người nhìn nhau cười.
Một bên khác.
Trần Thanh Tuyết đột nhiên hỏi Trần Thanh Dao ngồi đối diện: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
“A!”
Sắc mặt Trần Thanh Dao hơi hoảng loạn.
Thấy vậy, Trần Thanh Tuyết quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ không ngủ được!”
“Không, ngủ rất ngon ạ!” Trần Thanh Dao miễn cưỡng cười nói.
Trần Thanh Tuyết vẫn cứ cảm thấy em gái mình có gì đó sai sai nhưng lại không biết là ở đâu.
Lúc này Lý Viễn Sơn đã đưa Trần Khánh An gần đến cửa.
“Tương Vong, sao thằng nhóc kia còn chưa dậy?”
Lý Viễn Sơn nghiêm mặt.
Vật Tương Vong gãi gãi đầu, nói: “Phú Quý đã đi gọi rồi, chắc sắp xuống thôi ạ!” Đúng lúc này Cẩu Phú Quý chạy như bay xuống.
“Thăng nhóc thối kia đâu?”
Lý Viễn Sơn lại hỏi.
Cẩu Phú Quý ngượng ngùng đáp: “Lão thái gia, thiếu gia nói anh ấy đang không khỏel”
Không khỏe?
Lý Viễn Sơn nhíu mày: “Chính nó không phải y thuật cao minh sao? Sao lại không khỏe được!”
“Tôi cũng hỏi thiếu gia như vậy nhưng thiếu gia lại nói mình là thần y, nói không khỏe thì chính là không khỏe, sau đó bảo tôi cút đi!”
Cái con người Cẩu Phú Quý quá thành thật, nếu Lý Trạch Vũ mà ở đây thì chắc chắn sẽ đá hắn mấy đá.
Lý Viễn Sơn đang định tức giận.
Cũng may có Trần Khánh An đứng cạnh khuyên can: “Lão trưởng quan đừng nóng giận, có thể Trạch Vũ thật sự không khỏe, không cần thiết phải gọi đâu, chúng tôi về trước đây!”
“Vậy cũng được."
Lý Viễn Sơn tiễn đoàn người ra đến ngoài cửa, ngay sau đó nhìn về phía Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Sao, nói: “Chờ lát nữa ông sẽ bảo thăng nhóc thối kia về
Tuyên Thành, bảo nó không được rời khỏi các cháu trong suốt hai mươi tư tiếng!”
Mặt Trần Thanh Tuyết đỏ lên, nói: “Đầu nghe lão thái gia.”
Trần Thanh Dao mấp máy môi, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào bụng.
Một lát sau, cả nhà Trần Khánh An rời đi.
Lý Viễn Sơn lập tức xụ mặt, đang chuẩn bị trở về tẩn cho Lý Trạch Vũ một trận. Một chiếc xe Hongdi L5 chậm rãi dừng ở trước cửa nhà họ Lý.
“Loảng xoảng!”
Người bước xuống xe là ông cụ nhà họ Diệp - Diệp Trung Đường và cháu trai của ông ấy - Diệp An.
“Ô, ông Diệp, mới sáng tinh mơ tới nhà tôi có việc gì không?” Lý Viễn Sơn rất tò mò. Diệp Trung Đường chống quải trượng tiến lên, trên mặt vẫn nở nụ cười.
“À thì... Thăng nhóc Trạch Vũ có ở nhà không? Ông già tôi đây muốn tìm có chút việc...”