Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 384: C384: Sao lại nói vậy



Bên trong lãnh thổ Điền Nam có một cung điện cổ kính.

Sau một vài ngày, thương tích của Nam Cung Thạc đã hoàn toàn bình phục, †oàn thân trở nên phấn chấn như xưa.

Thạch Thiên ngồi nghiêm chỉnh ở một bên, thậm chí còn không dám thở mạnh.

“Tề Kiêu chết thật rồi sao?” Nam Cung Thạc khàn giọng hỏi.

Thạch Thiên gật đầu, đáp: “Bẩm Đại hộ pháp, trong phủ Trấn Nam Vương cũng có tai mắt của ta, Tê Kiêu quả thực đã chết!

“Tê Đông Lâm phản ứng ra sao?” Nam Cung Thạc lại hỏi. “Giận điên người!”

Thạch Thiên trầm giọng đáp: “Xét cho cùng thì ông ta chỉ có một thằng con trai là Tê Kiêu thôi!”

“Hẳn là vậy.”

Nam Cung Thạc ra vẻ như đã sớm đoán được điều này.

Thạch Thiên hơi ngừng lại, bổ sung: “Đại hộ pháp, cái chết của Tề Kiêu là tổn thất của chúng ta, có điều, tôi vẫn cảm thấy cái chết của hắn ta cũng có chút giá trị”

“Sao lại nói vậy?”

Nam Cung Thạc dỏng tai lên nghe, nín thở trâm ngâm.


Thạch Thiên cười lạnh, đáp: “Tên ranh nhà họ Lý giết đứa con trai duy nhất của Tề Đông Lâm, đối phương nhất định sẽ liều mình báo thù hắn, nói không chừng có thể sẽ diệt trừ mối hoạ lớn này giúp chúng ta cũng nên!”

“Ừ!"

Nam Cung Thạc chẳng biết xấu hổ mà cười nói: “Bổn tọa cũng nghĩ thế đấy.”

Nếu được hỏi hiện giờ ông ta muốn giết chết ai nhất, chắc chắc Lý Trạch Vũ sẽ là sự lựa chọn đầu tiên.

Nếu không vì đánh không lại thì ông ta đã sớm bắt đối phương rồi phanh thây xé xác ra rồi, cuối cùng băm cho chó ăn mới có thể được mối hận trong lòng.

“Đại hộ pháp anh minhl” Thạch Thiên không ngừng nịnh bợ. Sau một thoáng trầm ngâm, Nam Cung Thạc nhíu mày nói: “Dù cho Tê Đồng

Lâm kia không chịu để yên thì cũng vô dụng thôi. Tiểu tử họ Lý kia quả thực rất mạnh, có lẽ ông ta không báo thù nổi đâu.”

“Chưa chắc!”

Thạch Thiên nở nụ cười nham hiểm: “Thuộc hạ tiếp xúc với Tê Kiêu được một thời gian không ngắn, cũng moi được một số bí mật từ miệng hắn ta.”

“A?”

Nam Cung Thạc đột nhiên nổi hứng.

Thạch Thiên tràn đầy tự tin: “Phủ Trấn Nam Vương ngầm có quan hệ với thế lực lớn ở Nhật Bản, nếu Tê Đông Lâm mời được bên kia qua đây thì tiểu tử họ Lý chết là cái chắc!”


“Thế lực lớn ở Nhật Bản?”

Nghe vậy, Nam Cung Thạc có chút căng thẳng.

Ngay đến ông ta cũng không phải đối thủ của Lý Trạch Vũ. Nếu đám người Nhật kia tiêu diệt được Lý Trạch Vũ, vậy chẳng phải bọn hắn cũng có thể giết chết ông ta?

Ông ta không thể không cảm thấy lo lắng.

“Bẩm Đại hộ pháp, người kia tên là Kawasaki Ichiryul”

Thạch Thiên giới thiệu rất cặn kế: “Người này là đệ nhất cao thủ Hợp Khí Đạo của Nhật Bản, thực lực đã đạt tới cảnh giới Thánh nhẫn, tương đương với võ giả cảnh giới Thiên Nhân ở nước Hạ tai”

“Tôi biết người này.”

Nam Cung Thạc tỏ ý khinh thường: “Ông ta không giết được tiểu tử họ Lý kia đâu.

“Không phải chứ!”

Thạch Thiên sững người như trời trông. Không phải cái ccl Nam Cung Thạc bĩu môi.

Ông ta từng đấu với Kawasaki Ichiryu, đối phương bị ông ta đánh cho rụng răng đầy đất.

Thứ rác rưởi như Ichiryu mà cũng muốn giết Lý Trạch Vũ? Mơ mộng hão huyền!

“Nếu đúng như vậy thì trên đời này chắc chỉ còn mỗi Đại hộ pháp ngài là người giết được tên tiểu tử kia!”

Thạch Thiên lập tức nghiêm mặt nói.

Nghe thuộc hạ tâng bốc như vậy, Nam Cung Thạc không khỏi chột dạ, dù sao đôi chân của ta cũng bị người nọ đánh què đấy!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.