“Tới nhà họ Lý cũng phái người đến viếng.”
“Nghe đồn quan hệ giữa nhà họ Lý và nhà họ Tề vốn không tệ, có điều sao nhà họ Lý lại cử tên công tử trói gà không chặt Lý Trạch Vũ tới...”
Trấn Nam Vương thông báo với bên ngoài rằng con trai mình đột ngột phát bệnh mà chết, thế nên không một ai biết gì về nguyên nhân thật sự dẫn tới cái
chết của Tề Kiêu cả.
Lý Trạch Vũ bước tới trước linh đường, người hầu đứng bên cạnh chủ động đưa cho hắn nén hương, nhưng hắn lại chẳng thèm liếc mắt nhìn dù chỉ một lần.
“Lý Trạch Vũ, anh vẫn còn mặt mũi xuất hiện ở nhà họ Tề nữa hả?” Tê Tư Dư đứng bật dậy, tính xông tới.
Cẩu Phú Quý nhanh chân chặn đường, cảnh cáo: “Con gái con đứa nên rụt rè một chút, dù có thích thiếu gia của bọn này tới đây thì cũng phải để ý tình huống xung quanh chứ!”
“Anh nói nhảm gì đấy hả?”
Tê Tư Dư trợn trắng mắt nhìn thẳng Lý Trạch Vũ: “Giờ tôi chỉ ước sao không thể ăn thịt uống máu anh ta thôi đấy.”
Câu nói này đã làm dấy lên sự nghỉ ngờ của khách khứa xung quanh.
“Không phải đại thiếu nhà họ Lý đến để phúng viếng hả? Sao trông Tề Tư Dư cứ như nhìn thấy kẻ thù vậy?”
“Ai mà biết...”
Đúng lúc này, Tê Đông Lâm mặc một thân quân phục, hùng dũng bước vào linh đường.
“Tư Dư, lui ral”
“Ông nội, anh ta...”
“Ông bảo cháu lui ra!” Tê Đông Lâm lại quát lớn một tiếng. Tê Tư Dư chỉ có thể nén giận lui ra ngoài.
“Nhà họ Tề bọn tôi không chào đón cậu, mời cậu đi cho.”
Nếu không phải kiêng ky lễ tang, Tê Đông Lâm chỉ hận không thể một súng bắn chết Lý Trạch VũI
Khách khứa xung quanh cũng không phải đèn cạn dầu. Nếu nói thái độ tức giận của Tê Tư Dư với Lý Trạch Vũ là do hiểu lầm, nhưng một khi Trấn Nam Vương cũng hành xử như vậy, chứng tỏ đằng sau chắc chăn có bí mật gì đó.
“Tôi tới đây không phải để thắp nhang phúng viếng.” Đây là câu nói đầu tiên kể từ khi Lý Trạch Vũ bước chân vào phủ.
Tê Đông Lâm chau mày, nhìn hắn chằm chằm.
“Mục đích của tôi hôm nay là muốn tuyên chiến với nhà họ Tê mấy người.” Giọng nói Lý Trạch Vũ như ẩn chứa sức mạnh, không lớn lại truyền rõ mồn một tới †ai từng người có mặt tại hiện trường.
Đám đông tức khắc sôi trào.
“Nhà họ Lý tính làm gì vậy?”
“Đầu tiên là xóa sổ nhà họ Khương khỏi nước Hạ, kế tiếp lại khai chiến với nhà họ Tần...”
“Giờ còn muốn tuyên chiến với nhà họ Tà...”
Mọi người thật sự phục nhà họ Lý sát đất, nhưng kiêng ky vẫn chiếm phần nhiều hơn.
Với sự nổi bật của nhà họ Lý lúc này, tuyệt đối không có người, hoặc gia tộc nào dám đứng ra trước đầu ngọn gió.
“Nhà họ Tề chúng tôi không thích gây sự khắp nơi, nhưng cũng chẳng phải hạng sợ phiền phức.” Tê Đông Lâm khí phách đáp trả.
Lý Trạch Vũ gật đầu, trầm giọng nói: “Tôi vốn định giết sạch mười chín đời nhà họ Tề mấy người, nhưng giờ tôi đổi ý rồi.”
Nghe vậy, Tê Đông Lâm híp mắt nhìn hắn.
“Muốn biết tôi sẽ dùng cách gì đối phó nhà họ Tề các ông hả?” Lý Trạch Vũ bất chợt nhếch miệng cười khẩy.
Tê Đông Lâm nghiêm mặt, lạnh lùng đáp: “Có chiêu trò gì cứ việc tung ra, lão phu sẽ đỡ hết.”
“Được, thế chúng ta cứ chống mắt lên mà xem.” Lý Trạch Vũ để lại một câu, rồi xoay người rời đi.
Tê Đông Lâm hướng mắt nhìn theo bóng lưng dần xa của hắn, mặt mày tối đen như mực.
Lát sau, nhóm người Lý Trạch Vũ đi một vòng lớn lại trở về tới sân bay Nam Cảng.
Kế tiếp, Nam Cung Thạc xuất phát từ Điền Nam cũng đã tới nơi, hai bên tìm một chỗ để gặp mặt.
“Giáo chủ, độc trên người tôi...”
Nam Cung Thạc nịnh nọt mở miệng, lại bị Lý Trạch Vũ hùng hổ cắt ngang: “Bớt nói nhảm, mau đi theo tôi.”
“Giáo chủ, ngài muốn dẫn tôi đi đâu?” Trong lòng Nam Cung Thạc bỗng thấy hơi căng thẳng.
Lý Trạch Vũ võ vai ông ta mấy cái, cười khà khà nói: “Dẫn ông đi hưởng thụ phụ nữ Nhật Bản chứ đâu nữa...”