“Minh chủ đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ý đó.”
“Đủ rồi.” Lý Trạch Vũ hiên ngang cắt lời, bảo: “Lần này dẫn mọi người đi du lịch chỉ là thứ yếu, thật ra chúng ta còn một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng phải làm.”
“Nhiệm vụ gì?” Tống Thành Công buột miệng hỏi.
“Tôi muốn dẫn mọi người đi càn quét giới Võ đạo Nhật Bản.”
Ẩm! Mọi người quay sang, trố mắt nhìn nhau, không hiểu gì cả.
“Võ giả Nhật Bản hoành hành ngang ngược, dám tuyên bố rằng Võ đạo nước họ mới là NO. 1! Mọi người đều là những nhân tài kiệt xuất của giới võ lâm nước Hạ, thế nên lần này, tôi muốn dẫn mọi người đi phá đám họ, dạy cho đám người Nhật Bổn đó biết Võ đạo nước Hạ mới là mạnh nhất. Thời điểm nâng cao uy thế nước Hạ đã tới, giờ đây, bổn minh chủ chỉ hỏi một câu thôi, ai muốn đi?”
Lý Trạch Vũ vừa dứt lời, toàn trường lập tức chìm vào yên tĩnh, im ắng tới mức nghe được cả tiếng hít thở của từng người.
Qua một hồi lâu, Bạch Tố Y là người đầu tiên giơ tay ủng hộ: “Cẩn tuân hiệu lệnh của minh chủ.”
Ngay sau đó, sư thái Diệt Tình cũng hùa theo: “Giết đám người Nhật Bổn kia ư? Cho bần ni tham gia với.”
“Muốn phát huy Võ đạo nước Hạ sao có thể thiếu sự hiện diện của Tống mỗ được.” Tống Thành Công khí phách hét lớn.
Sau đó, các vị chưởng môn còn lại cũng lập tức đồng ý đi theo, không ai muốn rời đi cả.
Khi trời sẩm tối, dưới sự hướng dẫn của Lý Trạch Vũ, võ lâm quần hùng nước Hạ lũ lượt lên máy bay, bay thẳng từ Nam Cảng tới một thành phố lớn của cháu trai Nhật Bản.
“Người anh em này, xin hỏi là chưởng môn của phái nào vậy? Sao lại che mặt kín mít như thế?” Hồ Nhất Phong bỗng mở miệng hỏi han Nam Cung Thạc ngồi bên cạnh.
Nam Cung Thạc có hơi căng thẳng, nhất thời không dám mở miệng. Vì xung quanh có không ít người từng tiếp xúc gần với ông ta, một khi mở miệng nói chuyện, khả năng cao sẽ bị bại lộ thân phận mất.
Cũng may vào thời điểm nguy cấp, Lý Trạch Vũ đã chú ý tới bên này, vội mở miệng giải vây: “Ông già đó là người hầu của bổn minh chủ, mọi người gọi ông ta Tiểu Nam là được.”
Khóe môi Nam Cung Thạc giật giật, tức lắm mà không dám cãi lại. Có nằm mơ ông ta cũng không ngờ sẽ có một ngày, đường đường Đại Hộ Pháp Vu giáo như ông ta cũng phải chịu uất ức tới vậy.
Bốn tiếng sau, máy bay hạ cánh.
“Mẹ kiếp, nghe đồn phụ nữ Nhật Bản chơi sướng lắm, chuyến này kiểu gì cũng phải thử một lần mới được.” Tống Thành Công hăng hái nói, chuẩn bị phát huy uy thế của nước Hạ trên một chiến trường khác.
Nghe vậy, Lệnh Hồ Bác như tìm được đồng bạn cùng chung chí hướng, vừa vỗ vai Tống Thành Công, vừa nói: “Tống chưởng môn, thật là ý tưởng lớn gặp nhau hai”
Hai người nhìn nhau rồi bật cười.
Trụ trì Đức Viễn đứng bên cạnh cũng có chút tò mò, vội lẩm bẩm vài tiếng phật hiệu để tĩnh tâm.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe buýt chạy tới trước mặt mọi người. Từ trên xe bước xuống một người đàn ông vóc dáng nhỏ gầy, thoạt nhìn có hơi thô bỉ.
“Đại đương gia!” Gã đàn ông cúi người chín mươi độ với Lý Trạch Vũ, thái độ cung kính đến lạ. Gã ta chính là tên bỉ ổi đã cố tình hiến cho Lý Trạch Vũ hai cô gái Nhật Bản còn
trình trước khi hắn ra tù.
Lý Trạch Vũ cười ha hả nói: “Tomirou, cuộc sống bên ngoài thoải mái lắm đúng không?”
“Cũng nhờ ơn phước của Đại đương gia, bằng không tôi làm gì còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời.” Yoshikawa Tomirou mỉm cười.
Lý Trạch Vũ vỗ vai gã một cái, bảo: “Lần này tôi đến Nhật Bạn có rất nhiều chuyện cần tới sự giúp đỡ của anh đây, chắc là anh biết nên làm thế nào nhỉ?”
“Đại đương gia cứ yên tâm, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, dù có bắt tôi ị lên đầu thủ tướng nước mình, tôi cũng chẳng nhăn mặt do dự đâu ạ.” Yoshikawa Tomirou thề thốt đáp.
Lý Trạch Vũ gật đầu hài lòng, sai bảo: “Trước mắt sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho họ, sau đó tới tìm tôi, tôi có chuyện cần căn dặn riêng mình anh.”
“Rõ.” Yoshikawa Tomirou gật đầu đồng ý, sau đó nhiệt tình vẫy tay với các vị chưởng môn: “Chào mừng các vị đến với Nhật Bản chúng tôi, tôi đã chuẩn bị sẵn cho mọi người một bữa cơm phong phú rồi, mời mọi người lên xe.”
Các chưởng môn lục tục lên xe.
Vừa lên xe, Tống Thành Công lập tức chạy tới bên cạnh Lý Trạch Vũ, chỉ tay vào Yoshikawa Tomirou, hỏi: “Lý minh chủ, cậu tìm đâu ra gã sai vặt này thế, thoạt nhìn lanh lợi lắm lắm.”
“Gã sai vặt?”
Lý Trạch Vũ bật cười đáp: “Tống lão ca à, đừng thấy dung mạo anh ta có vẻ đáng khinh mà lầm, người ta từng suýt trở thành thủ tướng Nhật Bản đó.”
“Hả?” Tống Thành Công nhe răng, xém rớt cả cằm vì kinh ngạc...