Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 392: C392: Ôi chao



Sáng sớm ngày hôm sau, thành phố Abiko Nhật Bản tung ra một tin tức động trời.

Đoàn Võ giả của Hạ Quốc đi một quấng đường xa xôi tới nước Nhật Bản, muốn thảo luận học tập với các cao thủ của nước Nhật.

Ai ai cũng biết, nhân dân nước Nhật Bản vừa dốt nát lại tự phụ, tin tức này vừa được tung ra đã bùng nổ trên mạng xã hội.

"Ôi chao! Võ giả của nước Nhật Bản chúng ta mạnh nhất thế giới, võ giả của Hạ Quốc muốn tới để tìm chết à?"

"Bảo là học tập, trên thực tế người ta tới để đập phá ấy..."

"Mọi người không cần hoảng, Hợp Khí Đạo cao thủ nhiều vô số, tùy tiện cử vài người ra cũng đã đủ để treo mấy tên võ giả Hạ Quốc ra đánh rồi..."

Nhân dân của nước Nhật Bản điên cuồng cào bàn phím.

Thế nhưng lúc này, đoàn võ giả Hạ Quốc đã bắt đầu gửi lời thách thức đến võ quán?? Ida tiếng tăm lừng lẫy của thành phố Abiko.

Quán chủ Umekawa Neiku lập tức thông báo với bên ngoài tin tức bản thân chấp nhận thách thức, hơn nữa còn đưa ra những lời hoa mĩ rằng sẽ khiến đoàn võ giả Hoa Quốc có đi mà không có về.


Rất nhiều nhà báo và các bên truyền thông ùn ùn kéo tới võ quán Ida.

"Nhìn kìa, đó là đoàn người võ giả Hạ Quốc."

"Tách tách tách..."

Đám phóng viên vừa chụp hình vừa vây quanh lại.

Lý Trạch Vũ dẫn mọi người đi thẳng tới.

"Xin hỏi vì sao đoàn Võ giả của Hạ Quốc các người lại muốn khiêu chiến với võ giả của nước Nhật Bản chúng tôi? Chẳng lẽ các người không tự nhận biết được

năng lực của chính mình hay sao?"

"Nước Nhật Bản chúng tôi cao thủ nhiều như mây, các người phải tự mình biết mình mới đúng!”

"Nếu như tôi mà là các người, tôi sẽ lựa chọn xin lỗi võ giả Nhật Bản ngay lập tức, sau đó ngoan ngoãn cút về Hạ Quốc..."

Đám phóng viên mồm năm miệng mười nói.

Mặc dù tiếng Hạ Quốc của bọn họ chẳng đâu vào đâu, nhưng chưởng môn các phái vẫn có thể nghe ra rõ ràng.

Tống Thành Công tính tình vốn nóng nảy nghe xong thì giận tím mặt: "Với mấy tên hề chỉ biết nhảy nhót của nước Nhật Bản các người, một mình ông đây đã đủ diệt sạch rồi."

Lệnh Hồ Bác lại càng khinh thường đám người kia, cười lạnh: "Biết sợ đi, mấy tên xấu xí các người!"

"Được rồi được rồi, khiêm tốn một chút đi."


Lý Trạch Vũ khoát tay ngăn chặn đám người phía sau mình, sau đó bèn cầm micro của mấy tên phóng viên đến trước mặt mình, bình tĩnh nói: "Mọi người đừng hiểu lầm, chúng tôi không đến đây để khiêu khích, mà đến với thái độ muốn giao lưu học hỏi, còn có... chúng tôi không nhằm vào võ quán Ida, chúng tôi cho rằng tất cả võ giả của Nhật Bản đều là rác rưởi cả thôi."

Mọi người đều ồ lên.

Dùng giọng nói bình tĩnh nhất để nói ra những lời ngông cuồng nhất.

Mạng xã hội lại bùng nổ lên một lần nữa.

"Võ giả Hạ Quốc ăn nói thật là ngông cuồng, cao thủ mạnh nhất thế giới của Nhật Bản chúng ta sẽ cho bọn họ biết thế nào là trời cao đất dày."

"Yên tâm đi, quán chủ Umekawa Neiku sẽ cho bọn chúng phải trả giá vì những gì mà bọn chúng đã nói ra.."

Mười giờ tối.

Trong võ quán lda bố trí rất nhiều camera và thiết bị phát sóng trực tiếp.

Quán chủ Umekawa Neiku mặc bộ đồ võ sĩ, nhìn rất khí khái.

Thật ra trong lòng ông ta cũng rất hào hứng, dù sao thì đối với ông ta mà nói thì đúng lúc bản thân có thể lấy việc đánh bại võ giả Hạ Quốc để nâng cao danh tiếng.


"Ai muốn ra trận đầu tiên?”

"Để lão nạp này đi."

Hòa thượng Đức Viễn kiếm tiền tích cực nhất, lúc cần nâng cao danh tiếng đất nước cũng sẽ không lùi bước.

"Để lão phu lên!" "Vẫn nên để tôi đi..."

Tất cả mọi người đều tranh giành nhau lên sàn, hoàn toàn không để Umekawa Neiku vào mắt.

Thấy cảnh này, Lý Trạch Vũ hơi nhíu mày. Quá kiêu ngạo thì chắc chắn sẽ thất bại.

Mặc dù đám người Nhật Bản không biết xấu hổ, nhưng cũng không thể không thừa nhận người có ta có rất nhiều chỗ đáng để học tập.

Ví dụ như vị Umekawa Neiku trước mặt này, dựa vào sức quan sát kinh người của mình, Lý Trạch Vũ có thể chắc chắn đối phương có thực lực Ám Nhẫn, tương đương với Võ giả cấp bậc tông sư của Hạ Quốc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.