Trên đường di chuyển bằng trực thăng, Kawasaki Ichiryu nhận được tin tức xác nhận Lý Trạch Vũ hiện vẫn đang ở võ quán lta.
“Tiểu tử này thật sự khá ngông cuồng, tính cách của hắn quả thực khá giống khi ta còn trẻ.”
Vẻ mặt Kawasaki Ichiryu trông hết sức dữ tợn.
Mặc dù ông ta muốn giết Lý Trạch Vũ nhưng trong lòng cũng không khỏi khâm phục đối phương.
Biết rõ nếu ở lại thì chính phủ nước Nhật sẽ không tha cho hắn, nhưng hắn vẫn tiết lộ vị trí của mình một cách quang minh chính đại.
Chỉ riêng lòng dũng cảm này cũng ăn đứt khối người!
Thậm chí, Kawasaki Ichiryu còn cân nhắc đến việc sẽ tha cho Lý Trạch Vũ nếu hắn quỳ xuống sám hối trước mặt mình, mặc cho ông ta sai sử. Nếu vậy, có lẽ ông ta sẽ rủ lòng từ bi, tha mạng cho đối phương.
Thời gian trôi nhanh, chỉ mới qua chớp mắt mà trực thăng đã đáp vững vàng ở bên ngoài võ quán lta.
Do có người của chính phủ lộ diện nên hàng dặm xung quanh võ quán đã bị phong toả.
Kawasaki lIchiryu là người đầu tiên xuống khỏi trực thăng, Ngân Hồ bám theo phía sau.
“Két!” Có lẽ đã biết có người đến cửa, cổng lớn võ quán từ từ mở ra. Mùi máu tươi tanh tưởi lập tức xộc thẳng vào mặt.
Khi Kawasaki Ichiryu bước vào võ quán, đập vào mắt ông ta là hai mươi cái xác nằm ngổn ngang, vài cái đầu người còn lăn lóc trên đất.
Cảnh tượng này tựa như địa ngục nhân gian! “Ông mày chờ mi lâu lắm rồi!” Một giọng nói lạnh như băng cất lên.
Nghe tiếng động, Kawasaki Ichiryu và Ngân Hồ đồng thời nhìn lại, phát hiện Lý Trạch Vũ đang đứng trên lầu cao dõi mắt quan sát hai người.
“Là ông!”
Ánh mắt Kawasaki Ichiryu không dõi phía về Lý Trạch Vũ mà nhìn chòng chọc vào Nam Cung Thạc đang đứng bên cạnh hắn.
“Khà khà... Đồ tiểu nhân, lâu rồi không gặp!” Nam Cung Thạc cười lạnh.
Vẻ bất ngờ trên mặt Kawasaki Ichiryu lập tức chuyển sang giận dữ, ngay sau đó không nhịn được mà cất tiếng cười lớn.
“Chết đến đít rồi mà còn hả họng cười làm đéo gì!” Nam Cung Thạc khinh bỉ ra mặt. “Tôi cười vì ông chết đến nơi rồi, ha ha ha...”
Kawasaki Ichiryu giận quá hoá cười.
Một người là kẻ giết chết con trai và đệ tử tâm đắc của ông ta, người còn lại là kẻ thù từng có xung đột trong khi ông ta qua nước Hạ vào nhiều năm trước.
Nợ mới và nợ cũ cùng tính một thểi “Hai ông có thù riêng hả?”
Lý Trạch Vũ tò mò hỏi.
Nam Cung Thạc gật đầu: “Mười mấy năm trước, tên tiểu nhân kia từng sang nước Hạ, lúc đó ông ta suýt chút nữa đã bị tôi làm thịt!”
“Ô?”
Lý Trạch Vũ hiếu kì hỏi thêm: “Ông ta sang nước Hạ làm gì? Vì sao các người lại đánh nhau?”
“Giáo chủ, chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, để hôm nào có thời gian tôi sẽ kể cho cậu nghe.”
“Được!”
Tiếp đó, Lý Trạch Vũ quay sang nhìn Kawasaki Ichiryu, “Nếu các người có ân oán với nhau thì tôi sẽ dành tặng cơ hội xuất trận cho ông, có điều... Nhớ giữ mạng cho ông tai”
“Không thành vấn đề!”
Vừa dứt lời, Nam Cung Thạc đã tung người nhảy khỏi lầu các.
“Tên tiểu nhân, năm đó để mi chạy thoát, hôm nay mi sẽ không may mắn như thế đâu!”
Nam Cung Thạc ra vẻ hí hửng.
“Ha ha...”
Kawasaki lchiryu cười lạnh, khinh thường đáp: “Các hạ cho rằng thực lực của lão phu vẫn dậm chân ở năm xưa ư? Sau đây ông sẽ biết mình ngu dốt đến mức nào!”
“Bớt nói nhảm, chịu một cước của lão phu đi!”
Nam Cung Thạc nói đánh là đánh, nhảy vút lên không trung, hai chân lần lượt đảo qua đảo lại, biến ra một loạt ảo ảnh.
Kawasaki Ichiryu phản ứng rất nhanh nhẹn, “keng” một tiếng, rút đao nghênh địch.
Hai đại cường giả tức thời giao chiến với nhau.
Ngân Hồ ngước lên nhìn lầu cao, bỗng phát hiện Lý Trạch Vũ đứng ở trên đó đã biến mắt không thấy tăm hơi.
Trong chớp mắt, một đôi cánh tay ôm lấy cô thật chặt.
“Ngạc nhiên không, bất ngờ chứ?”
Giọng Lý Trạch Vũ vang lên.
Ngân Hồ phì cười, “Quân Đế, anh không tin tưởng tôi à?”
“Không phải là tôi không tin cô, chỉ là tôi không muốn xảy ra chuyện bất trắc.” Khi nói, Lý Trạch Vũ siết chặt vòng ôm hơn.
Chuyến này hắn dẫn các Võ giả nước Hạ đến Nhật Bản vì hai mục đích.
Thứ nhất là thay mặt Ngân Hồ giải quyết Kawasaki Ichiryu. Thứ hai là moi được một số bí mật giữa Trấn Nam Vương và Kawasaki Ichiryu từ chính miệng ông ta trước khi tiên đối phương lên đường.