Mặt Lý Trạch Vũ hoàn toàn sầm xuống.
Sau khi được xác nhận, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong hoàn toàn tin. Không phải Lý Trạch Vũ chưa siêu thoát, mà hắn không chết!
"Tôi đã nói rồi, thiếu gia là vô địch thiên hạ, sao có thể chết được!"
Cẩu Phú Quý làm bộ tôi đã sớm đoán được.
"Được rồi, hai người đều câm miệng hết cho tôi!"
Lý Trạch Vũ ngắt lời: "Được rồi, hai người đến nói mấy câu với lão thái gia của
tôi.
"Nói cái gì?"
"Nói tôi vẫn còn sống!"
"Như vậy lão thái gia sẽ khỏe lại?"
Vẻ mặt Vật Tương Vong kinh ngạc.
Cẩu Phú Quý liếc gã, hắn nói: "Lão thái gia vì đau lòng nên mới bị bệnh, nếu ngài ấy biết thiếu gia vẫn còn sống, chắc chắn sẽ khỏi bệnh mà không cần điều trị"
Vật Tương Vong bừng hiểu ra, gã gật đầu.
Cẩu Phú Quý lại hỏi: "Thiếu gia, mấy hôm nay các chị dâu đều rất sa sút tinh thần, có cần nói cho mấy chị ấy biết không?”
"Tạm thời không cần!" Lý Trạch Vũ nghiêm khắc từ chối.
Ván cờ này vẫn chưa kết thúc, nếu không phải vì lo lắng cho cơ thể của lão thái gia, đêm nay hắn tuyệt đối không xuất hiện.
"Thiếu gia, vậy có cần tiếp tục tổ chức linh đường này không?"
Vật Tương Vong hỏi.
Lý Trạch Vũ gật đầu, hắn nói: "Diễn trò phải diễn đến cùng, không chỉ làm, mà còn làm hoành tráng, như vậy người khác mới hoàn toàn tin tôi đã chết!"
Hai người nghe thế thì thấy quả thật rất có lý.
Rời khỏi nhà họ Lý, Lý Trạch Vũ biến mất trong bóng đêm. Khi hắn xuất hiện lại, thì đã ở bên ngoài tòa nhà Long tổ. Trong căn phòng nào đó.
Long Thanh Phong đang ngồi thiền.
"Khu khụ."
Tiếng ho khẽ vang lên, Long Thanh Phong mở to hai mắt: Ai!"
Ông ấy không thể tin được, trong Long tổ canh chừng nghiêm ngặt, vậy mà có người có thể yên lặng xuất hiện trong phòng ông ấy, nếu đối phương muốn làm gì bất lợi cho ông ấy...
Ông ấy không dám nghĩ thêm nữa!
"Ha ha... Đừng căng thẳng, là tôi."
"Xoẹt!"
Lý Trạch Vũ châm một điếu thuốc.
Long Thanh Phong há miệng, ông ấy ngạc nhiên chỉ tay vào Lý Trạch Vũ, sau đóp phấn khởi nói: "Ông già này đã nói thằng nhóc cậu không chết dễ dàng như vậy mài Ha ha ha..."
Trong mắt ông ấy, Lý Trạch Vũ chính là trụ cột của nước nhà.
Lúc ông ấy nghe được tin đối phương đã chết, ông ấy vô cùng tiếc nuối.
Bây giờ Long Thanh Phong biết người này không chết, ông ấy cảm thấy vui mừng tự đáy lòng.
"Long tiền bối, đêm nay tôi đến tìm ông là có chuyện quan trọng..."
Lý Trạch Vũ cúi đầu nói thầm vào tai Long Thanh Phong, càng nghe, vẻ mặt người sau càng khó coi.
Sau khi nghe xong, Long Thanh Phong nhíu mày nói: "Hay là cậu biết được chuyện này, nên mới tuyên chiến với nhà họ Tê?"
"Không phải!"
Lý Trạch Vũ lắc đầu, hắn nói thẳng thắn: "Là tôi muốn nhà họ Tề rơi đài, cho nên mới đào cái hố này hãm hại Trấn Nam Vương."
"Cậu...
Long Thanh Phong há miệng thở dốc, lại không thốt ra được một từ.
Lúc này, ông ấy lại có nhận thức mới về Lý Trạch Vũ.
Hắn không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà còn có trí tuệ như yêu ma, cho dù ai đối nghịch với người này, chắc chắn đó là ác mộng mà đối phương vĩnh viễn không thoát được!
"Đừng trách tôi."
Lý Trạch Vũ nhún vai, vẻ mặt vô tội, nói: "Nếu ý chí của Trấn Nam Vương thắng được thử thách, vậy ông ta sẽ không phản bội nước Hạ, mọi thứ chỉ có thể trách †ại ông ta."
Long Thanh Phong nghe vậy thì im lặng.
Nếu Tề Đông Lâm có đủ trung thành và kiên định, có thể từ chối được sự cám dỗ, vậy ông ta mới xứng với ba chữ "Trấn Nam Vương”.
Ngược lại, nếu ông ta không vượt qua được thử thách này, sao có thể giao trọng trách quốc gia cho ông ta?
"Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày sau tôi sẽ hành động."
Nói đến đây, Lý Trạch Vũ vứt tàn thuốc xuống đất, dùng chân giẫm nát, sau đó rời đi.
"Đến lúc đó nhớ bảo Long Thiên Quân đến dọn dẹp!"
Long Thanh Phong nghe thấy tiếng bên ngoài cửa truyền vào, ông ấy dở khóc dở cười...