Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 423: C423: Vậy nên



Mấy ngày nay tâm trạng của Trấn Nam Vương Tề Đông Lâm vô cùng tốt. Ban đầu ông ta còn phải lo lắng nên ứng phó với nhà họ Lý như thế nào, không ngờ việc báo thù kẻ giết hại con trai ông ta lại dễ dàng như vậy. Sau đó lão

thái gia nhà họ Lý bị bệnh không dậy được, cách cái chết cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Đợi đến khi lão thái gia nhà họ Lý chết, Lý Định Quốc chỉ còn lại một mình, mà trước mắt ít nhất ông ta vẫn còn một người cháu gái!

Vậy nên, tính ra vẫn là nhà họ Tê thắng! "Lão gia, khách tới rồi."

Giọng A Thọ vang lên, Tê Đông Lâm hoàn hồn lại, ông ta ngước mắt nhìn thấy một lão già đi vào cùng A Thọ.

Đúng là Kawasaki lchiryu. "Tề tiên sinh!" "Ichiryu tiên sinh!"

Hai người bắt tay nhau, lắc lắc cánh tay nhau, dùng cái này để bày tỏ sự coi trọng đối phương.

Một lát sau, người giúp việc chuẩn bị một bàn tiệc lớn rất nhanh.

Tê Đông Lâm và Kawasaki Ichiryu đổi chén cho nhau.

Qua ba tuần rượu.

Kawasaki Ichiryu để chén rượu xuống trước, ông ta nói: "Tề tiên sinh, người của tôi sắp đến cảng rồi, bọn họ có thể lên bờ thành công hay không là nhờ tiên sinh."

"Đâu có đâu có."


Tê Đông Lâm hơi nheo mắt lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ichiryu tiên sinh, có phải chúng ta nên bàn xem phân chia lợi ích thế nào không?"

Kawasaki Ichiryu nghe vậy, ông ta nhíu mi: "Không phải trước đó đã nói rõ ràng rồi sao, chúng ta chia năm năm."

Tề Đông Lâm khẽ lắc đầu: "Ichiryu tiên sinh nghe lầm rồi, bổn vương chưa từng nói vậy."

Vẻ mặt Kawasaki Ichiryu thoáng trầm xuống, trong lòng hiểu được bản thân bị Tê Đông Lâm đâm một nhát.

Trước đó rõ ràng bọn họ đã đàm phán chia quyền lợi xong qua điện thoại, bây giờ thấy người của ông ta mang theo số hàng hóa lớn đến nước Hạ, hành động này của Tê Đông Lâm là muốn lên giá.

"Vậy theo ý của Tề tiên sinh, chúng ta nên chia thế nào?"

"Ichiryu tiên sinh xa ngàn dặm đến đây, đương nhiên tôi không thể làm nguội lạnh thành ý của ông được!"

"Thế nhưng chắc hẳn Ichiryu tiên sinh cũng biết, rất nhiều đi theo bổn vương kiếm sống, bổn vương ăn thịt, dù thế nào người bên dưới cũng phải được uống canh đúng không?"

Tê Đông Lâm nói đến đây thì giơ ba ngón tay lên: "Chia ba bảy, không biết ý Ichiryu tiên sinh thế nào?"

"Ba bảy..." Kawasaki Ichiryu xoa tay, ông ta giả ngu nói: "Như vậy không quá thích hợp." Tề Đông Lâm cười khẽ nói: "Bổn vương cảm thấy rất thích hợp!"

"Nếu Tề tiên sinh khăng khăng như vậy, nếu tôi nói nữa thì thành già mồm cãi láo."


Kawasaki Ichiryu giơ chén rượu lên, ông ta nghiêm mặt nói: "Vậy chúng tôi bảy, Tề tiên sinh bal"

Cái gì?

Tê Đông Lâm nghe vậy, ông ta giật mình, ngạc nhiên nói: "Ichiryu tiên sinh hiểu lầm rồi, ý của bổn vương là, mấy người được ba phần!"

"Hừ!"

Kawasaki Ichiryu hừ một tiếng, ông ta bất mãn nó: "Chẳng lẽ thuộc hạ của tôi không muốn uống canh? Tề sinh làm vậy, có phải hơi quá đáng không?"

"Ichiryu lo lắng nhiều rồi." Tê Đông Lâm không hề sợ hãi.

Vẻ mặt Kawasaki Ichiryu hoàn toàn đen xì, sau một lúc trầm ngâm, ông ta cắn răng nói: "Sáu bốn, bọn tôi lấy bốn! Đây là giới hạn cuối cùng!"

Có thể nhận thêm một phần trăm, Tê Đông Lâm đã rất hài lòng, nhưng ông ta vẫn ra vẻ khó xử một lát, cuối cùng thở dài nói: "Được rồi, vậy quyết định như vậy đi! Nào, bổn vương kính ngài một chén!"

Sắc mặt Kawasaki Ichiryu có hơi khó coi, nhưng ông ta vẫn giơ chén lên.

"A Thọi"

Tê Đông Lâm gọi.

"Lão gia."

A Thọ ở bên cạnh nhanh chóng ởi tới.

Tề Đông Lâm gật đầu nói: "Đi nói với người phụ trách cửa khẩu, sau này không cần ngăn cản lchiryu tiên sinh, cũng không cần kiểm tra!"

"Vâng!" A Thọ gật đầu nghe lệnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.