Đánh lén Lý Trạch Vũ?
Nam Cung Thạc cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ điên cuồng này, dù sao thực lực Lý Trạch Vũ quá yêu nghiệt, ông ta thật sự không dám đánh cược.
Lỡ như thất bại giống như lần trước, ông ta thật sự không dám nghĩ tên này sẽ chỉnh chết ông ta thế nào.
Hai mươi phút sau.
Hồng Kỳ L5 dừng lại cách nhà họ Ninh vài trăm mét, Lý Trạch Vũ để Nam Cung Thạc một mình xuống xe.
“Giáo chủ, không phải cậu muốn đi cùng tôi à?” Nam Cung Thạc như có điều suy nghĩ hỏi.
Lý Trạch Vũ lắc đầu nói: “Tôi đổi ý rồi, tự ông đi đi, trở về nhớ báo cáo cho tôi.” “À cái này...” Nam Cung Thạc giật mình.
Lúc trước ông ta từ bỏ suy nghĩ đánh lén là bởi vì không nắm chắc, hơn nữa Lý Trạch Vũ còn muốn đi gặp Tư Mã tam nương cùng ông ta.
Nếu như bắt tay với Tư Mã tam nương, có lẽ tỷ lệ thành công vẫn rất lớn.
Nhưng mà ông ta vốn không ngờ tới Lý Trạch Vũ sẽ không ra bài như thường lệ, nhanh như vậy đã đổi ý.
“Còn thất thần làm gì, nhanh xuống xe đi.” Cẩu Phú Quý ỷ thế hiếp người.
Nếu như không phải Lý Trạch Vũ ở bên cạnh, lấy tính cách Đại hộ pháp đã sớm nghìn đao tùng xẻo ông ta.
Một lát sau.
Nam Cung Thạc một mình xuống xe, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía Ninh phủ.
Xoạch!
Lý Trạch Vũ trong xe ngậm điếu thuốc: “Quay đầu, đi.”
“Cậu chủ, chúng ta đi đâu?” Cẩu Phú Quý hỏi.
“Cứ đi một vòng ở gần đây, đừng để lão bất tử ấy phát hiện.”
“Đã hiểu.” Cẩu Phú Quý ngầm hiểu trong lòng nổ máy xe.
Đợi đến khi xác định Nam Cung Thạc tiến vào Ninh phủ, Lý Trạch Vũ mới bảo Cẩu Phú Quý dừng lại, hắn một mình xuống xe, trong nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm.
Cùng lúc đó.
Dưới sự dẫn dắt của người hầu, Nam Cung Thạc đi vào trong lầu các của nhà kề.
Tư Mã tam nương sớm đã chờ ở phòng khách.
“Gặp qua phu nhân.” Nam Cung Thạc ôm quyền hành lễ, thái độ vô cùng cung kính.
Tư Mã tam nương khoát tay áo, đang muốn mở miệng thì bỗng phát hiện Nam Cung Thạc mang theo một đôi mắt gấu mèo, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Mắt ông sao vậy?”
“ÀI” Lúc này Nam Cung Thạc mới nhận ra, dưới tình thế cấp bách nói dối: “Tối qua lúc tắm không cẩn thận ngã một phát, đôi mắt đập vào trên góc cửa, khiến
phu nhân chê cười rồi.”
Ông là cường giả cảnh giới Thiên Nhân, tắm còn có thể ngã? Lừa quỷ à?
Tư Mã tam nương cũng không tin lý do thoái thác này, có điều đối phương không muốn nói bà ta cũng không có ý truy hỏi ngọn nguồn.
Dù sao ai mà chẳng có chút bí mật chứ?
“Tôi hỏi ông, ông có quen một người tên Lý Trạch Vũ không?” Tư Mã tam nương chăm chú hỏi.
Nghe vậy, con mắt Nam Cung Thạc xoay chuyển, hỏi ngược lại: “Phu nhân, bà biết tên kia?”
Thấy một màn này, Tư Mã tam nương lập tức sáng tỏ, gật đầu nói: “Gần đây cậu cả nhà họ Lý vang danh thiên hạ, sao tôi lại không biết chứ?”
“Cũng đúng.” Nam Cung Thạc hùa theo nói: “Gọi thằng nhóc kia là kỳ tài đệ nhất thiên hạ cũng không đủ.”