Khi đó Lý Trạch Vũ còn nói cái gì mà thiên tàn chân là hắn truyền cho người này...
"Ha ha ha, không ngờ, không ngờ tới!"
Suy đoán không sai, Lệnh Hồ Bác cao giọng cười to: "Lý Trạch Vũ luôn miệng nói muốn dẫn võ lâm chính đạo chúng tôi đối phó với Vu giáo, nhưng sau lưng lại nhận Đại Hộ Pháp của Vu giáo là tay sai, đúng là một thằng tiểu nhân đê tiện!"
"Ông nói ai vậy! Hãy nhận một cước của ông đây..."
Theo lý Nam Cung Thạc nghe thấy có người mắng Lý Trạch Vũ, ông ta nên vui vẻ mới đúng.
Nhưng Lệnh Hồ Bác lại chọc vào vết sẹo của Đại Hộ Pháp người ta, có thể không tức giận sao?
"Âm!"
Lệnh Hồ Bác nhận một cước, cả người bay ngược ra sau.
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Một người thuộc cảnh giới Thiên Nhân, một người thuộc cảnh giới Tông Sư, ước chừng kém hai đại cảnh giới, nếu không phải Lý Trạch Vũ yêu cầu chỉ bao vây chứ không giết, có lẽ Đại Hộ Pháp đã sớm giết.
"Sợ gì bọn chuột nhắt dám đến phái Hoa Sơn tôi gây sự!"
Một tiếng quát chói tai truyền đến, ngay sau đó có một bóng người bay vút đến.
Chính là lão túc Nhạc Hữu Quần phái Hoa Sơn! "Sư phụ cứu conl"
"Phụt!"
Lệnh Hồ Bác phun ra một ngụm máu.
Ánh mắt Nhạc Hữu Quần lạnh đi, vèơ một tiếng bay vút đến trước mặt Nam Cung Thạc.
"Ầm ầm"
Vừa ra tay đã dùng tuyệt kỹ ma vân thủ của phái Hoa Sơn.
"Có chút tài mọn mà dám múa rìu qua mắt thợ, không sợ chết!"
Nam Cung Thạc khinh thường quát, đồng thời sử dụng thiên tàn chân.
"Ầm ầm bốp!"
Lúc này thể hiện đầy đủ một tấc dài một tấc mạnh, tay Nhạc Hữu Quần còn chưa chạm vào góc áo của Nam Cung Thạc, thì đã bị người sau đạp trúng chỗ ngứa.
"A!"
"Phụt!"
Trong nháy mắt, có một người nằm xuống hộc máu bên cạnh Lệnh Hồ Bác.
"Hai tên phế vật!"
Nam Cung Thạc nhìn từ trên cao xuống, cả người phấn chấn.
Lệnh Hồ Bác và Nhạc Hữu Quần cố nén sự đau đớn đứng dậy, lại xấu hổ không có chỗ chui xuống.
Đường đường là túc lão và chưởng môn phái Hoa Sơn, lại bị người ta mắng là phế vật, mà bọn họ còn không thể phản bác.