Màn đêm dần buông xuống, các đệ tử phái Hoa Sơn đều như chim sợ cành cong.
Tưởng tượng rằng bên ngoài đều là thành viên của Vu giáo, các đệ tử không dám ăn cơm tối, chỉ sợ còn chưa kịp cầm bát thì Vụ giáo đã vào được.
Vết thương của Lệnh Hồ Bác đã ổn định, nhưng Nhạc Hữu Quần thì không may mắn nhu vậy.
Lão vốn lớn tuổi, hơn nữa Đại Hộ Pháp cũng không nể tình lão, cho nên nếu không có kỳ tích, có lẽ không sống được qua đêm nay.
"Sư phụ, đều là con hại người, do con vô dụng..."
"Tiểu Bác đừng nói vậy, việc cấp bác là... Nhanh chóng liên hệ những đồng đạo khác đến giúp chúng ta!"
Nhạc Hữu Quần yếu ớt nói. Lệnh Hồ Bác đỏ mắt, trong lòng hận Vu giáo vì đã đến phái Hoa Sơn bọn họ, vừa hận những chưởng môn khác thấy chết mà không cứu, đến bây giờ vẫn chưa
đến giúp đỡ.
Qủa nhiên ông già này hồn nhiên quên mất sáng nay khi ở Tiêu Dao cung, chính ông ta đã thể hiện Vì tư lợi vô cùng thành thạo.
Bây giờ lại tức giận vì những người khác mặc kệ phái Hoa Sơn!
"Sư phụ! Đến rồi, đến rồi..."
Một gã đệ tử vọt vào.
Lệnh Hồ Bác chấn động: "Vu giáo vào được rồi?" "Không!"
Đệ tử kia lắc đầu nói: "Người Vu giáo vẫn đang ở bên ngoài, không hề có ý ra
tay. "Vậy cậu nói ai tới?"
"Đệ tử vừa nhận được tin tức, người các đại phái khác đã đến chân núi phái Hoa Sơn chúng ta, không đến nửa tiếng nữa sẽ đi lên!"
"Thật sao?"
Lệnh Hồ Bác vô cùng vui mừng.
Nhạc Hữu Quần đang hấp hối cũng yên lòng. Cùng lúc đó, trước cửa chính phái Hoa Sơn.
Nam Cung Thạc cũng nhận được tin tức các đại phái đã đến chân núi, ông ta yên lặng rời khỏi đám người, lấy điện thoại liên hệ với Lý Trạch Vũ.
“Giáo chủ, tôi đã làm theo lời ngài dặn! Những người đó cũng đúng như ngài dự đoán, tất cả đều đuổi tới phái Hoa Sơn!"
"Thật không?" Lý Trạch Vũ ở đầu bên kia điện thoại nói: "Vậy tiếp tục làm theo lời tôi nói." "Vâng!"
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Nam Cung Thạc trống rỗng.
Theo như tình hình trước đó, Lý Trạch Vũ là minh chủ võ lâm, hắn cũng có quan hệ không tồi với các đại phái.
Nhưng tại sao đột nhiên hắn lại là người muốn chém giết những môn phái này?