Mạnh miệng cũng không có nghĩa là thực lực mạnh.
Nhìn bàn tay Lý Trạch Vũ tựa như đang che khuất cả bầu trời, lập tức Hướng Dương Thiên run rẩy trong lòng.
Hai cánh tay của ông ta còn chưa kịp đánh trúng Lý Trạch Vũ, tốc độ của Lý Trạch Vũ đã tăng lên rất nhiều, xen lẫn với chưởng khí rung chuyển trời đất đánh tới.
"Không!"
Hướng Dương Thiên gào thét lên một tiếng không cam lòng.
Một chưởng của Lý Trạch Vũ sắp đập nát đầu Hướng Dương Thiên, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc một bóng hình xuất hiện ngay giữa hai người.
"Tam Nương!" Hai mắt Hướng Dương Thiên trợn to. Giờ phút này, thời gian tựa như đã dừng lại.
Tư Mã Tam Nương quay đầu lại mỉm cười, trong mắt chứa đầy tình yêu dào dạt.
"Không!"
Giây tiếp theo.
"Ầm!!!"
Chỉ thấy cơ thể Tư Mã Tam Nương đập lên mặt đất tạo thành một cái hố sâu, mà đầu bà ta đã nát bấy.
Bà ta dùng cơ thể của mình để ngăn chặn một chưởng hung hấn của Lý Trạch Vũ, từ đó cứu Hướng Dương Thiên một mạng.
Hướng Dương Thiên ngây ngốc đứng yên tại chỗ, cái ngoái đầu lại mỉm cười của Tư Mã Tam Nương trong khoảnh khắc cuối cùng đã khắc sâu vào đầu ông ta, có thể nào cũng không xua đi được.
€ó lẽ Lý Trạch Vũ cũng cảm thấy xúc động, không tiếp tục ra tay nữa.
"Tam Nương!"
Hướng Dương Thiên ôm chặt lấy Tư Mã Tam Nương khóc lóc thảm thiết.
"Sao em lại ngốc như vậy!"
"Anh không đáng để em phải vì anh như thế, thật sự không đáng đâu..."
Trí nhớ đã phủi đầy bụi bỗng nhiên ào ạt tuôn ra, Hướng Dương Thiên nhớ đến những gì mà mình và Tư Mã Tam Nương đã trải qua.
Năm đó, ông ta dần dần già đi, bà ta lại hào hoa phong nhã, hai người lại không để ý ánh nhìn của người đời, không hề do dự sa vào mối tình cha con.
"Chờ đến ngày anh thành công mỹ mãn, sẽ lúc lúc anh cưới em làm vợ."
"Không, chờ đến khi anh thành công mỹ mãn, để em nhảy cho anh một điệu là được rồi."
Chuyện cũ ở ngay trước mắt, hai người yêu nhau giờ đã âm dương cách biệt. "Phụt!"
Nỗi đau buồn sâu thằm trong lòng, Hướng Dương Thiên phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt cũng dần dần trở nên đỏ như máu.
"Giáo chủ, nhanh ra tay đi, ông ta sắp tẩu hỏa nhập ma rồi."
Thấy cảnh này, Nam Cung Thạc vội vàng lên tiếng nhắc nhở. Có lẽ là nhìn thấy cảnh này nên cảm động, khi Lý Trạch Vũ nhớ đến Tư Mã Tam Nương đã bỏ mạng để cứu Hướng Dương Thiên, bỗng nhiên hắn có chút
không nỡ ra tay.