“Lý minh chủ, có thể đừng nghiêm túc như vậy không, chúng tôi có thể cam đoan sau này sẽ thực hiệp hiệp ước.”
“Đúng đúng đúng, chúng tôi chắc chắn sẽ thực hiện...”
Chưởng môn các phái lần lượt mở miệng cầu xin.
Nhưng mà thái độ Lý Đại đương gia kiên quyết: “Không có thương lượng.”
Nói đến đây hắn dựng thẳng ngón tay thứ hai lên: “Lựa chọn thứ hai chính là các ông có thể không thực hiệp hiệp ước, chỉ cần bồi thương hai tỷ phí vi phạm đồng là đủ.”
Mọi người lại hít sâu một hơi.
Lúc trước sở dĩ bọn họ bằng lòng sảng khoái ký phần hợp đồng này, một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì Lý Trạch Vũ ra tay rộng rãi, cho mỗi tông môn một tỷ.
Nhưng bây giờ bọn họ mới biết khoản tiền kia chính là khoai lang bỏng tay. Hai tỷ, cho dù bán bọn họ đi cũng không kiếm ra được số tiền kia. “Cho các ông nửa tiếng cân nhắc.”
Lý Trạch Vũ nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài cửa, để lại tám người đưa mắt nhìn nhau.
Hồ Nhất Phong lo lắng hỏi: “Làm sao bây giờ, lần này thằng nhóc kia hình như làm thật.”
Thượng Quan Phi hừ lạnh nói uốn bắt tôi nhường lại vị trí hội trưởng, nằm mơ.
“Đúng vậy, chức chưởng môn tôi tuyệt đối sẽ không giao ra, về phần phí bồi thường vi phạm hợp đồng... Hừ, đòi tiền lão phu không có, đòi mạng thì có đây, có năng lực thì giết lão phu đi.”
Một lão già tóc trắng không sợ hãi nói.
“Hạ bang chủ nói chí phải, thằng nhóc kia to gan hơn nữa còn có thể giết hết chúng ta à?”
“Đúng vậy đúng vậy, chức chưởng môn này đừng hòng chúng tôi giao ra, có năng lực thì giết chúng tôi.”
Ý kiến của mọi người tạm Hà Tiến đã được thống nhất. Nửa tiếng sau.
Hai tay Lý Trạch Vũ đút vào túi đi tới: “Chư vị, suy nghĩ thế nào rồi?”
“Lão phu tuyệt đối sẽ không giao chức bang chủ ra, đòi tiền không có, có mạng nè, có năng lực thì giết lão phu đi.”
Hạ lão tam - bang chủ Thiết Chưởng Bang rất kiêu ngạo mà nói ra đáp án.
“Được” Lý Trạch Vũ gật đầu vui vẻ đáp lại, hẳn sải bước đi tới trước mặt Hạ lão tam.
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Cậu...” Trong miệng Hạ lão tam mới thốt ra một chữ, năm móng vuốt của Lý Trạch Vũ đã nắm cổ ông ta.
“Răng rắc” một tiếng. Cổ Hạ lão tam bị bẻ gãy, tắt thở bỏ mình tại chỗ.
“Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đây đều là chuyện đương nhiên.”
Lý Trạch Vũ vứt xác Hạ lão tam xuống đất, nhìn mọi người xung quanh: “Lựa chọn của các ông thì sao? Cũng giống Hạ bang chủ à?”
Mọi người nuốt một ngụm nước bọt, ông nhìn tôi, tôi, nhìn ông, trên mặt nhau không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới Lý Trạch Vũ thật sự dám giết người, hơn nửa còn không nhíu mày, vốn không có cân nhắc giết Hạ lão tam sẽ có hậu quả gì.
Chỉ dựa vào mấy điểm này, bảy người còn lại đều sợ bãi.
“Lệnh Hồ Bác, ông nói trước đi.” Lý Trạch Vũ chỉ Lệnh Hồ Bác: “Nói cho bản thiếu gia lựa chọn của ông?”
“Tôi chọn cái thứ nhất, cái thứ nhất.” Lệnh Hồ Bác run rẩy, gần như buột miệng nói ra đáp án.
So với chức chưởng môn, ông ta càng quâm mạng nhỏ của mình hơn.
Hơn nữa ông ta cũng đã nhìn thấu rồi, vốn dĩ tuổi đã cao, không còn mấy năm nữa là về hưu, hoàn toàn không cần uổng phí tính mạng bởi vì vậy.
Hơn nữa một tỷ lúc trước Lý Trạch Vũ cho đã đủ cho ông ta tiêu xài cả quấng đời còn lại.
Lao lực hơn nửa đời người, là lúc nên dừng lại để tận hưởng cuộc sống. “Rất tốt.”
Lý Trạch Vũ nhìn về phía Hồ Nhất Phong: “Hồ chưởng môn, lựa chọn của ông thì sao?”
“Tôi...” Mồ hôi lạnh trên trán Hồ Nhất Phong ứa ra, sau khi hơi do dự thì đáp: “Tôi cũng chọn cái thứ nhất.”
Nói xong lời này, ông ta chỉ cảm thấy có một loại cảm giác thoải mái không diễn tả được.
“Ông thì sao?”
“Tôi chọn một...”
Đi một vòng, ngoại trừ Hạ lão tam đã chết thì tất cả mọi người đều rất ăn ý mà lựa chọn nhường lại chức chưởng môn.
Trong lòng Lý Trạch Vũ nở hoa, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc: “Đợi lát nữa tôi sẽ cử người tới làm thủ tục bàn giao cho các ông, từ này về sau các ông không được trở về tông môn của mình nữa, nếu bị bản thiếu gia phát hiện thì xem như các ông làm trái giao ước, đến lúc đó bản thiếu gia cũng sẽ không mềm lòng nữa."
Nói đến đây thì ánh mắt hắn nhìn Hạ lão tam đã chết, thở dài: “Người lương thiện như bản thiếu gia đây, ông cứ ép bản thiếu gia giết người hoài, đáng đời ông phải xuống Địa Ngục.”
Nghe lời này xong, khóe miệng bảy người kia co rút.
Một lời không hợp thì giết người, còn không biết xấu hổ nói mình lương thiện.