Sau một hồi bị Lý Trạch Vũ vừa đe dọa vừa dụ dỗ, các chưởng môn đồng loạt quyết định thoái vị.
Thế là hiện tại, ngoại trừ tam đại thánh địa, phái Nga Mi và phái Tuyết Sơn ra thì toàn bộ môn phái trên giang hồ đều đã nằm gọn trong tay hắn. Có thể nói bây giờ, hắn mới danh chính ngôn thuận trở thành Võ Lâm Chí Tôn.
Vừa rời khỏi Long Tổ, Lý Trạch Vũ đã được mời tới phủ Long Chủ. Tại đây có một đám nhân vật tai to mặt lớn với người khởi xướng là Tô Cẩn Hoa đã ngồi chờ từ lâu, vừa thấy hắn bước vào, họ lập tức đứng dậy nghênh đón.
Vinh dự lớn lao như vậy, số người được nhận trên khắp nước Hạ sợ là chỉ đếm trên đầu ngón tay, tóm lại là Lý Đại đương gia đầy đủ thể diện.
Tô Cẩn Hoa vỗ vai Lý Trạch Vũ, vui mừng nói: “Không hổ là hổ phụ sinh hổ tự, quả nhiên bọn tôi không nhìn lầm người.”
“Ha ha ha... Chẳng biết lão Lý chó ngáp phải rưồi thế nào mà lại có được một đứa cháu trai ưu tú như vậy nữa.”
“Hầy, thật khiến người ta hâm mộ muốn chết mà.”
Mọi người vui vẻ trêu chọc nhau, điểm chung là câu nào cũng mang hàm ý tán dương Lý Trạch Vũ. Hiện khối u ác tính Vu giáo đã bị diệt trừ, tảng đá trong lòng họ cuối cùng cũng có thể yên ổn hạ xuống, và chuyện này ít nhiều gì cũng nhờ công lao của Lý Trạch Vũ!
“Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, cống hiến hết mình cho đất nước, cho người dân là sứ mệnh của mỗi một người con nước Hạ, nếu ngày nào đó, đất nước và nhân dân cần đến tôi, vậy tôi sẽ hiên ngang đứng lên không hề chùn bước.” Lý Trạch Vũ dõng dạc tuyên bố.
“Những lời này là cậu tự nguyện nói đó nhé, bọn tôi không hề ép buộc cậu nha.
“Đúng, toàn bộ quá trình đã được quay phim và ghi âm lại hết rồi, là cậu tự nguyện đó.”
“Trạch Vũ à, cậu có thể giác ngộ được như vậy, bọn tôi thật sự cảm thấy vô cùng vui mừng..."
Nhóm người Tô Cẩn Hoa và Ninh Trạch Bình đua nhau mở miệng.
Thấy vậy, Lý Trạch Vũ thoáng giật mình. Hắn chỉ khách sáo dăm ba câu thôi mà, chẳng lẽ đám cáo già này lại tưởng thật?
“Thế tôi không nói nhiều nữa, cậu đi theo bọn tôi đi.” Tô Cẩn Hoa vung tay, dẫn đầu bước là khỏi sảnh chính, Lý Trạch Vũ đúng mực theo sát bên cạnh.
Đoàn người lũ lượt rời khỏi phủ Long Chu, rồi leo lên vài chiếc xe chuyên dụng đặc biệt, chạy thẳng tới lễ đường lớn.
Lúc này, bên ngoài lễ đường có hai hàng binh lính khí phách, hiên ngang đứng chờ sẵn. Tô Cẩn Hoa dẫn theo các ông lớn bước tới trước cửa lớn của lễ đường, còn Lý Trạch Vũ thì bị lưu lại ngồi chờ một mình.
Ngay giây sau...
“Thùng thùng thùng, cách cách cách...”
Giai điệu cổ xưa vang lên.
Khoảnh khắc tiếng nhạc cổ vang vọng khắp sảnh, một nhóm người bỗng bước ra từ trong lễ đường.
Hiện toàn bộ quan chức có tiếng cũng như các gia đình giàu có, quyền lực, có máu mặt ở Hoàng Thành đều có mặt đông đủ tại đây, nghiêm trang đứng sau nhóm Tô Cẩn Hoa. Kế tiếp, hai người lính nhanh tay trải thảm đỏ đã chuẩn bị từ trước xuống đất.
Xong xuôi, Tô Cẩn Hoa nhẹ nhàng vẫy tay với Lý Trạch Vũ.
A..
Tất nhiên Lý Trạch Vũ có thể nhận ra chắc chăn là định trao giải thưởng gì đó cho hắn rồi. Xét từ mức độ long trọng thì chín mươi phần trăm là nghỉ thức trao
tặng huân chương Tử Kinh cao quý nhất nước Hạ.
Khi hắn cất bước đi trên thảm đỏ, hai hàng binh lính lặng lẽ cúi đầu. Đồng thời, Tô Cẩn Hoa cũng nhấc chân tiến về phía trước, bước xuống cầu thang.
Thiên tử giáng thế, võ lâm vúi đầu!
Đầu óc Lý Trạch Vũ như nổ tung, từ xưa đến nay, chẳng có bao nhiều người có cơ hội nhận được phần vinh dự lớn lao này cả.
Bản thân hắn xuất sắc tới vậy thật sao?
Trong lúc từng dòng suy nghĩ lướt như như bay trong đầu, Lý Trạch Vũ đã đi leo lên bậc thăng, bước từng bước tới trước mặt Tô Cẩn Hoa.
“Bốp bốp bốp...”