Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 500: C500: Không phải chứ



Người kia ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên mặt có vài vết phồng rộp cỡ ngón tay cái, một vết loét khiến da đầu người ta tê dại.

“Sư phụ, tên này chắc hẳn là..” Đạo nhân Vân Trung trừng lớn hai mắt.

Đạo nhân Vô Trần nghiêm nghị gật đầu: “Đúng vậy, ông ta chính là cung chủ Vô Tình Thần cung, Hách Liên Vô Tình.”

“Mẹ nó!” Lý Trạch Vũ lần nữa hét lên một tiếng: “Lão quái này còn chưa chết.”

Không biết là giọng nói quá lớn hay giọng điệu quá quắt, Hách Liên Vô Tình khẽ ngẩng đầu lườm Lý Trạch Vũ.

Lạnh lùng, khinh miệt, coi thường... Giống như đang đối xử với một con giun dế.

Lý Đại đương gia chưa từng bị người ta khinh thường như vậy, lập tức không vui hỏi: “Lão quái, ông nhìn cái lông gì?”

Hòa thượng Nhất Trinh khiển trách: “Mặc dù người này làm nhiều việc ác, nhưng rốt cuộc vẫn là một nhân vật có tên tuổi, các con làm vãn bối không được vô lễ.”

Khóe miệng Lý Trạch Vũ hơi co rút mấy lần.


Bản thân xem như vô lễ, vậy các ông giam giữ người ta ở trong địa cung tối †ăm không thấy ánh mặt trời này mấy chục năm, chắc hẳn đây chính là lấy lễ tiếp đón nhỉ?

“Năm đó ba người chúng ta truy sát ma đầu này một đường tới đây, tốn sức. chín trâu hai hổ rốt cuộc bắt giữ được. Mà những năm này chúng ta luôn không hề rời khỏi đây chính là để trông chừng ông ta.” Đạo nhân Vô Trần thổn thức không thôi.

“Không phải chứ. Lý Trạch Vũ ngắt lời; “Cũng bắt giữ rồi vì sao không trực tiếp xử lý ông ta mà còn giữ lại chờ sang năm?”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Con nghĩ rằng chúng ta không muốn à?” Ngọc Linh Lung lắc đầu thở dài: “Thế lực Vô Tình Thần cung trải dài khắp thiên hạ, nếu chúng ta giết tên này, một khi những tâm phúc kia của ông ta ghi hận trong lòng thì rất có thể khiến người ta làm loạn thiên hạ, từ đó khiến cuộc sống bách tính rơi vào trong nước sôi lửa bỏng.”

“Năm đó Vô Tình Thần cung bỗng nhiên biệt tăm biệt tích chính là vì nguyên nhân này?” Ngọc Phượng Hoàng nhíu mày hỏi.

Ngọc Linh Lung khẽ gật đầu.

Sau khi Hách Liên Vô Tình bị ba người họ bắt giữ, vì để không cho Vô Tình Thần cung làm loạn thiên hạ, ba người đã ước hẹn với Hách Liên Vô Tình.

Ba người có thể không giết ông ta, nhưng yêu cầu ông ta bắt Vô Tình Thần cung không được bước vào thế tục nửa bước.

Một khi Vô Tình Thần cung dám xuất hiện, bọn họ sẽ giết chết Hách Liên Vô Tình trước.

Vì mạng sống, Hách Liên Vô Tình không còn lựa chọn khác.

“Vậy chúng ta không những không thể làm thịt làm quái này mà còn phải bảo vệ ông ta thật tốt á?”

Lý Trạch Vũ nhíu mày, có vẻ như có hơi khó chịu. Đạo nhân Vô Trần hơi bất đắc dĩ gật đầu nói: “Bằng không còn cách nào nữa.”

“Mẹ nó.” Lý Trạch Vũ nhếch miệng hỏi: “Nhưng lỡ như đại nạn tên này đến rồi chết già, những thuộc hạ của ông ta không phải cũng sẽ làm loạn thiên hạ à?”


“Trước mắt không có cách tốt hơn, chỉ có thể đi một bước xem một bước.”

Ngọc Lung Linh nghiêm túc nói: “Có vậy, có lẽ còn có thể sống thêm mấy chục năm.”

iều đại nạn tên này còn chưa nhanh như

Nghe vậy, Lý Trạch Vũ hoàn toàn tê dại.

Bởi vì theo suy đoán, Hách Liên Vô Tình cũng đã hơn một trăn năm mươi tuổi ồi, nếu còn có thể sống thêm mấy chục năm, chẳng phải có thể khiêu chiến cửa ải lớn hai trăm tuổi.

“Hôm nay mang các con tới đây chính là muốn giao trọng trách này cho các

“Lỡ như đại nạn ba chúng ta tới, sau này để cho các con trấn giữ nơi này, cho dù thế nào cũng không thể bỏ qua cho ma đầu kia, trước khi chưa nghĩ ra sách lược vẹn toàn thì không thể giết ông ta.”

Hòa thượng Nhất Trinh và Ngọc Lung Linh lần lượt mở miệng.

Ba người Ngọc Phượng Hoàng trịnh trọng gật đầu đồng ý.

“Không phải, con có một câu hỏi.”


Lý Trạch Vũ giơ tay bày tỏ.

Đạo nhân Vô Trần gật đầu ra hiệu: “Con muốn hỏi cái gì?”

“Người của Vô Tình Thần cung trung thành với lão quỷ này như vậy luôn à?” Lý Trạch Vũ thực sự không hiểu.

“Mấy chục năm trước Vô Tình Thần cung có thể nhất thống thế lực tà đạo, đồng thời chèn ép võ lâm chính đạo đến mức không ngẩng đầu lên được.”

Ngọc Lung Linh liếc nhìn người đàn ông bị trói bằng xương tỳ bà, bội phục từ đáy lòng: “Chính là bởi vì những người Vô Tình Thân cung kia một lòng trung thành với ông ta, bằng lòng máu chảy đầu rơi cho ông ta.”

“Chuyện này không khoa học.” Lý Trạch Vũ nửa tin nửa ngờ.

Chỉ lấy Vu giáo mà nói thôi, nếu như Nam Cung Thạc không phải biết Hướng Dương Thiên còn sống, có lẽ đã sớm dẫn người tự lập môn hộ.

Hơn nữa hắn dám đoán chắc nếu Nam Cung Thạc biết Hướng Dương Thiên bị nhốt, đời này cũng không còn cơ hội, tên kia sẽ lập tức làm phản đầu tiên.

Cho dù thuộc hạ Hách Liên Vô Tình trung thành hơn tên khốn kiếp Nam Cung Thạc kia, nhưng thời gian dài lòng người sẽ đổi thay.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.