Nam Cung Thạc cười gượng, đáp: “Lý thiếu đừng chọc tôi nữa.”
Sau đó, như nhớ tới chuyện gì, ông ta lập tức chuyển chủ đề: “Lý thiếu à, ngài cũng thấy rồi đó, tôi có tận mấy người vợ lận, lỡ tôi gặp phải chuyện gì bất trắc thì ngài nói xem, họ biết sống thế nào đây?”
Hả?
Lý Trạch Vũ cau mày, ngay giây sau đã đoán ra được ý đồ của đối phương, nhưng vẫn cố tình giả ngây giả dại nói: “Không sao hết, nếu ông chẳng may đi đời, tôi sẽ thay ông chăm sóc tốt cho mấy cô ấy.”
“Vậy không được đâu ạ.”
“Sao thế, ông không tin bổn thiếu hả?”
“Nào dám, nào dám, có điều vợ của mình thì phải do chính bản thân chăm sóc mới phải."
“Ừm, cũng hợp lý đấy” Lý Trạch Vũ gật đầu đồng tình: “Chỉ cần ông chăm chỉ cống hiến, bổn thiếu hứa ông sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Khóe miệng Nam Cung Thạc giật giật, lòng nghĩ thầm bổn hộ pháp đã hơn trăm tuổi rồi, biết không vậy...
Lại một đêm trôi qua.
Mới sáng sớm, Lý Trạch Vũ đã dẫn theo Nam Cung Thạc xuất phát hướng về đảo Thiên Đường, trên đường đi bỗng nhận được điện thoại của Mộc Hằng Sinh.
Hai bên nhanh chóng quyết định địa điểm gặp mặt.
Mấy hôm nay, Mộc Hằng Sinh luôn tận tâm tận lực làm việc, huy động toàn bộ tài nguyên quan hệ của mình, cuối cùng cũng điều tra ra được chuyện Lý Trạch Vũ muốn biết.
Đảo chủ Cung Vô Địch của đảo Thiên Đường bị trúng hỏa độc, chỉ có Thiên Sơn Tuyết Liên hơn trăm năm tuổi mới hóa giải được.
Vấn đề là mấy năm trở lại đây, khí hậu toàn cầu dần ấm lên, tới cả tuyết ở hai vùng cực cũng bị hòa tan không ít, huống chỉ là núi tuyết bên trong khu vực núi Côn Luân. Bởi vì nhiệt độ trên núi không đủ thấp, dẫn tới Tuyết Liên chẳng thể nào nảy mầm nổi, chứ đừng nói gì đến chuyện sống hơn trăm năm.
Dựa theo sử ký về đảo Thiên Đường, trong số Thập Đại Thiên Quan có Thiên Sơn Tuyết Liên hơn trăm năm tuổi, nhưng từ tầng một đến tầng chín của Thiên Quan đã bị phá giải, vậy mà Thiên Sơn Tuyết Liên chưa từng lộ diện lần nào, vậy nên con gái của Cung Vô Địch cho rằng chắc chắn Thiên Sơn Tuyết Liên đang nằm ở tầng thứ mười.
Vì quá sốt ruột, muốn cứu cha càng sớm càng tốt, nên Cung Nghê Thường mới phát thiệp mời tất cả anh hùng trong thiên hạ tới vượt Thiên Quan.
“Nói cách khác, cô gái kia chỉ muốn lợi dụng ông đây thôi hả?” Lý Trạch Vũ hừ nhẹ một tiếng, để lộ vẻ bất mấn.
À thì..
Mộc Hằng Sinh xấu hổ đáp: “Đúng là rất có thể cô Cung chỉ đang lợi dụng Lý thiếu, nhưng chắc chắn ở tầng cuối cùng của Thiên Quan vẫn còn rất nhiều bảo vật khác ngoài Thiên Sơn Tuyết Liên, thế nên tôi cảm thấy với thực lực cao cường của Lý thiếu, có đi thử một lần cũng không thành vấn đề, dù sao cũng nhận được tiền mà.”
“Thế hả?” Lý Trạch Vũ nhếch mép cười khẩy, rồi ánh mắt bỗng trở nên sắc bén vô cùng, nhìn thẳng về phía Mộc Hằng Sinh: “Mẹ kiếp, mau thành thật khai báo, Cung Nghê Thường đã cho ông chỗ tốt gì?”
“ÀI”
Mộc Hằng Sinh khế cong môi.
“À cái khỉ khô!” Lý Trạch Vũ ném hạt dẻ vào người lão ta, quát: “Ông nói đỡ cho cô gái kia tới vậy mà còn dám ngụy biện là không nhận hối lộ của cô ta hả?”
Mộc Hằng Sinh đau đến nhe răng trợn mắt, cười khổ bảo: “Lý thiếu tha tội, đúng là cô Cung có cho tôi vài thứ...”
“Lấy ra đây, bổn thiếu muốn tịch thu.” Lý Trạch Vũ thẳng thừng cắt ngang.
Nghe vậy, Mộc Hằng Sinh ngạc nhiên tới há hốc miệng thật lớn, đủ để nhét nguyên quả trứng gà.
Lão ta thật không ngờ Lý Trạch Vũ vừa mở miệng sẽ thốt ra một câu kinh thiên động địa như vậy!
Nhưng Nam Cung Thạc ngồi bên cạnh lại chẳng chút ngạc nhiên, hệt như đã hiểu rõ mười mươi rằng tính cách của Đại đương gia chính là vậy, không cần phải bất ngờ làm chỉ.
“Cô Cung tặng cho tôi một cặp gái xinh Tây Dương, ngoài ra còn có một trăm triệu tệ nước Hạ.”
“Chỉ có bằng đó thôi hả?” Rõ ràng, Lý Trạch Vũ không tin.
“Còn, còn nữa.” Mộc Hằng Sinh không dám giấu diếm, vội vàng thành thật khai báo: “Cô Cung còn bảo, sau khi Lý thiếu đi khiêu chiến Thiên Quan, bất kể thành công hay thất bại, cô ta cũng sẽ mua cho tôi một căn biệt thự hạng sang của Tomson ở Thượng Hải.”
“Tới lúc đó nhớ nộp hết lên đấy.” Lý Trạch Vũ nghiêm trang nói. “Lý thiếu, ngài có nhiều tiên như vậy...”
“Có tiền thì sao? Có tiền thì sẽ chê tiền hả?” Lý Trạch Vũ phất tay: “Đi thôi, lên đường khiêu chiến Thiên Quan nào.”
Trong lúc Lý Trạch Vũ bước lên đảo Thiên Đường, một đám khách không mời đang †ề tựu ở một nơi kế cận Tử Ngục.
Đếm sơ thì có khoảng ba, bốn mươi người với đủ mọi màu da từ vàng, trắng đến đen.
Nhưng thoạt nhìn đội hình thì có vẻ bọn họ đang chia thành hai phe. Một trong số đó do một người đàn ông trung niên da vàng cầm đầu, trên mặt đeo mặt nạ nửa mặt màu bạc, đằng sau lại toàn là người Tây.
“Long Đế, dựa theo tin tức Arthur truyền tới thì Đại đương gia trong Tử Ngục chính là Quân Đế!”
Một cô gái phương Tây có dáng người thướt tha khom lưng báo cáo. Gã đàn ông được gọi là Long Đế bật cười khoái trá, nói: “Quân Đế ơi là Quân
Đế, cậu đúng là biết trốn đo! Nhưng có trốn giỏi đến mấy thì sao chứ? Cuối cùng vẫn không tài nào thoát khỏi lòng bàn tay của bản đế đó thôi.”
Ngay sau đó, ông ta lập tức đổi chủ đề: “Nhất định phải bắt được con tiểu hồ ly đó, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, đó là món quả bản đế tặng cho. Quân Đế đấy, ha ha ha...”