Lý Trạch Vũ vẫy tay với người đàn ông trung niên đối diện, vẻ mặt trêu tức không hề giấu diếm.
Người đàn ông sợ hãi, cơ thể lùi về sau mấy bước. Dưới chân đã không còn gì, không thể lùi được nữa. "Cậu... Cậu đừng lại đây!"
Rõ ràng người đàn ông biết Lý Trạch Vũ, càng biết thân thủ của hắn, cho nên mới sợ hãi như vậy.
Lý Trạch Vũ đi từng bước đến: "Ông không đến, vậy tôi đi qua là được!"
"Lý thiếu hiệp, ngày xưa chúng ta không oán, gần đây không thù, sao cậu cứ phải đối nghịch với tôi!"
Người đàn ông có ý cầu xin tha thứ.
"Những cái bãy vừa rồi là do ông giở trò quỷ đúng không? Còn lúc tôi leo lên đây, mấy khối đá này cũng do ông đẩy xuống đúng không?"
Lý Trạch Vũ lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên sát khí: "Vậy mà ông còn dám nói chúng ta không có ân oán?”
“Âm!
"Tại sao hộp gỗ lại trống không, Thiên Sơn Tuyết Liên bên trong đâu... Chú Hồng, sao lại là chú!"
Đúng lúc này, Cung Nghê Thường cầm một cái hộp gỗ leo lên.
Người đàn ông trung niên không phải ai khác, chính là Hồng Kim Nham, một trong mười người canh giữ đảo Thiên Đường.
"Có phải chú lấy Thiên Sơn Tuyết Liên rồi không? Mau đưa Tuyết Liên cho cháu!"
Cung Nghê Thường vô cùng kích động.
Hồng Kim Nham lắc đầu nói: "Tiểu thư, hoàn toàn không có Thiên Sơn Tuyết Lâm gì đó!"
"Sao có thể, đảo Thiên Đường có ghi chép rõ ràng, Thập Đại Thiên Quan chắc. chắn có Thiên Sơn Tuyết Liên ngoài một trăm năm!"
Cung Nghê Thường không chấp nhận, cô ấy kích động nói: Chú Hồng, cầu xin chú hãy đưa Thiên Sơn Tuyết Liên cho cháu!"
"Dù cô có giết người này, ông ta cũng không biến ra được Thiên Sơn Tuyết Liên."
Lý Trạch Vũ cảm thấy không nói nên lời.
Hồng Kim Nham ngập ngừng nói: "Tiểu thư, thật sự không có Tuyết Liên gì đó, tất cả đều là giả!"
"Giả! Cái gì là giả!"
Cung Nghê Thường không hiểu được. "Tất cả đều là giả!"
Lý Trạch Vũ ở bên cạnh nhắc nhở.
Người phụ nữ Cung Nghê Thường này, quả thật có xinh đẹp, nhưng không đủ thông minh!
Người sáng suốt đều nhìn ra được Thập Đại Thiên Quan là giả, nếu là giả, Thiên Sơn Tuyết Liên gì đó sẽ không tồn tại!
"Chú Hồng, chẳng lẽ đều do chú giở trò quỷ?"
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Cuối cùng Cung Nghê Thường cũng hiểu ra, ánh mắt nhìn Hồng Kim Nham rất phức tạp.
Hồng Kim Nham gật đầu, ông ta dứt khoát thừa nhận: "Đúng, mọi thứ đều xuất phát từ bút tích của tôi!"
Nhìn ông ta như vậy, dường như rất đắc ý vì kiệt tác của mình.
Con ngươi Cung Nghê Thường lạnh lếo, cô ấy chất vấn: "Nói như vậy, hỏa độc trong người cha tôi, cũng là do ông tính kế?"
"Không sail" Hồng Kim Nham thẳng thắn thừa nhận.
"Tại sao? Ông chính là người cha tôi tín nhiệm nhất! Sao ông có thể hại cho tôi!"
Cung Nghê Thường không thể tin được chuyện này là thật. "Người tín nhiệm nhất? Hừ!" "Tôi vẫn luôn coi Cung Vô Địch là anh em tốt nhất, nhưng ông ta thì sao?"
"Ông ta chỉ coi tôi như con chó mà thôi, ha ha ha..."
Hồng Kim Nham cười như mắc bệnh tâm thần. Cung Nghê Thường nhíu chặt mày.
Hồng Kim Nham dừng cười, trên mặt lộ ra sự tàn nhẫn: "Cung Vô Địch càng đáng chết hơn, bởi vì ông ta cướp mất Tuyết Nhi!"
"Mẹ tôi?" Mày Cung Nghê Thường càng nhíu chặt hơn.
Mà Lý Trạch Vũ ở bên cạnh cũng đoán được, người đàn ông điên cuồng trước mặt này là một kẻ đánh khi yêu mà không được, cho nên mới bị điên.
"Sách cổ trên đảo là do ông bóp bép, cái gọi là Thập Đại Thiên Quan cũng do. ông chế tạo ra, mục đích là vì thu hút cha tôi đến vượt quan, sau đó gi ết chết ông ấy?"
Cung Nghê Thường hỏi.
"Đúng!"
Hồng Kim Nham lại hào phóng thừa nhận.
"Nếu hai người muốn ôn chuyện, bản thiếu xin phép không phụng bồi."
Lý Trạch Vũ có vẻ không kiên nhãn, ngoài ra trong lòng hắn bỗng có cảm giác phiền toái vô cớ.
"Trời mênh mông, chân trời là của tôi..."
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.
Lý Trạch Vũ lấy điện thoại ra, hắn thấy một dãy số xa lạ, nhưng vẫn bắt máy. "Long Đế sẽ đối phó với cậu, cẩn thận!"
"Kardashian?" . Truyện Cung Đấu
Lý Trạch Vũ mới hỏi một câu, đối phương đã cúp điện thoại.
Long Đế?
Chẳng lẽ thằng nhãi con đó chán sống...