Hồng Kim Nham ở đối diện, sau khi xác nhận Lý Trạch Vũ không ra tay, tâm cũng buông lỏng, ngược lại ông ta lộ ra một cỗ sát khí với Cung Nghê Thường!
"Mặc dù cô là do Tuyết Nhi sinh, nhưng chung quy vẫn không phải giống loài của tôi!"
Sát khí trên người Hồng Kim Nham càng ngày càng đậm, ông ta vừa nói vừa ép sát Cung Nghê Thường.
"Lý thiếu hiệp, chúng ta cùng một phe, chẳng lế anh thật sự nhẫn tâm nhìn tôi ngọc vỡ hương tan sao?"
Hai mắt Cung Nghê Thường đẫm lệ, vẻ mặt rất đáng thương.
Lý Trạch Vũ cẩn thận ngẫm lại quả thật là Cung Nghê Thường dẫn hắn tới nơi này, cứ mặc kệ người ta như vậy thật sự không được, hơn nữa Hồng Kim Nham còn vừa mới ra tay với hắn.
Lý Trạch Vũ suy nghĩ xong, hắn liếc Hồng Kim Nham: "Ông không thể động vào cô ấy!"
Dứt lời, bước chân Hồng Kim Nham dừng lại, ông ta nhíu mày: "Lý thiếu hiệp, cậu vừa mới nói sẽ không nhúng tay vào, tại sao lại lật lọng?”
"Bản thiếu làm gì, còn cần giải thích với ông?"
Lý Trạch Vũ bỗng nâng cao giọng: "Nếu ông còn dám nói nữa, bản thiếu sẽ làm thịt ông trước!"
Hồng Kim Nham không dám thở mạnh, chỉ có trơ mắt nhìn Lý Trạch Vũ dẫn Cung Nghê Thường rời khỏi đây.
Không được!
Tuyệt đối không thể buông tha bọn họ!
Trong lòng có một giọng nói nhắc nhở Hồng Kim Nham.
Nếu để Cung Nghê Thường đi ra ngoài, mặc dù ông ta có thể chạy khỏi đảo Thiên Đường, nhưng như vậy sau đó ông ta đều phải trốn tránh người của đảo Thiên Đường đuổi giết!
"Vù vù..."
Hồng Kim Nham b ắn ra mấy phi đao trong tay, mục tiêu nhắm thẳng vào Cung Nghê Thường.
"Keng!"
Khi phi đao sắp bắn trúng Cung Nghê Thường, trong gang tấc bị thanh kiếm ngăn cản.
Lý Trạch Vũ đã sớm đoán được Hồng Kim Nham sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên hẳn vẫn luôn đề phòng.
Vẻ mặt Cung Nghê Thường tái nhợt, xem ra bị dọa không nhẹ. "Dám coi lời của bản thiếu thành gió bên tai!" "Keng!"
Lý Trạch Vũ dùng mũi kiếm gảy phi đao trên đất lên, sau đó hắn lấy thân kiếm đập vào nó.
"Vèo!"
Hồng Kim Nham hoàn toàn không kịp tránh, bị phi đao đâm xuyên qua cơ thể, ông ta trừng to hai mắt, rồi chậm rãi ngã xuống.
Một giờ sau. Cung Nghê Thường dẫn theo Lý Trạch Vũ đi ra khỏi màn sương trắng.
Cung Vô Địch đợi bên ngoài rất lâu, vô cùng chờ mong bước đến: "Thế nào, Lý thiếu hiệp vượt quan thành công không?”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Cung Nghê Thường nhíu chặt mày, cô ấy muốn nói lại thôi. Thấy cảnh này, Cung Vô Địch còn tưởng rằng Lý Trạch Vũ không thành công, trong lòng không khỏi mất mác, nhưng ông ta vẫn an ủi nói: "Cho dù không thành
công, cha có thể chấp nhận kết quả này.". Truyện Huyền Huyễn
Nói xong, ông ta lại khách sáo nói với Lý Trạch Vũ: "Lý thiếu hiệp, rất cảm ơn cậu đã tới đây, nếu sau này cần gì ở chỗ tôi thì cứ việc mở miệng."
"Cha, Lý Trạch Vũ vượt quan thành công!"
Cung Nghê Thường do dự nói.
Thành công?
Nam Cung Thạc và Mộc Hằng Sinh ở bên cạnh nhìn nhau. Nếu vượt quan thành công, sao không khí trầm lặng như vậy? Không đúng!
"Cha, Thiên Quan là giả, Thiên Sơn Tuyết Liên cũng là giả..." Lúc này Cung Nghê Thường kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Cung Vô Địch nghe xong thì cả người ngây như phỗng, sững sờ một lúc lâu vẫn không bình tĩnh được.
"Cha, chúng ta đi tìm người của Dược Vương cốc, bọn họ nhất định có thể chữa khỏi hỏa độc trong người cha!”
Cung Nghê Thường đề nghị.
Nam Cung Thạc cười khinh thường: "Hoàn toàn không cần thiết phải đi tìm đám phế vật của Dược Vương cốc kia."
Cung Vô Địch và Cung Nghê Thường đồng loạt nhìn về phía Đại Hộ Pháp, trong mắt chứa sự nghỉ hoặc.
"Khụ khụ-"
Nam Cung Thạc cắn răng nói: "Đám phế vật đó tự xưng y thuât vô song thiên hạ, thật ra chỉ có tiếng không có miếng mà thôi."
Người Dược Vương cốc tinh thông "Biển Thước nội, ngoại kinh" và "Châm cứu Hoa Đà, y thuật cũng rất cao minh, nhưng bởi vì không có cách trị liệu độc cóc, vậy nên Đại Hộ Pháp mới khinh thường như vậy.
Nam Cung Thạc nói: "Tôi nói này, Lý thiếu chính là thần y giỏi nhất bây giờ!" Cung Vô Địch và Cung Nghê Thường nghe vậy, bọn họ đồng thời dừng trên người Lý Trạch Vũ đang gật đầu, hai tay vắt sau lưng, trên mặt lộ ra nụ cười bí hiểm...