Hỏa độc được coi là loại độc mạnh nhất trên đời, người trúng lúc bình thường chăng khác gì người bình thường, nhưng một khi nó phát tác sẽ khiến người ta sống không bằng chết.
Có thể đối với người khác là bệnh nan y, nhưng đối với Lý Trạch Vũ chưa chắc là như vậy.
“Tôi có thể giải được loại độc này, nhưng tôi không có lý do gì phải giúp ông cả: Lý Trạch Vũ thẳng thắn nói.
“Lý thiếu hiệp có thể đưa ra giá tiền.”
Cung Vô Địch tỏ ra hào phóng.
Đảo Thiên Đường ở Thế Tục kinh doanh không ít xí nghiệp, số tiền thu về mỗi năm lên đến hàng tỷ.
Đáng tiếc ông ta đã xem nhẹ thân phận của Lý Trạch Vũ, tiền bạc không thể lay động được hắn.
“Lý thiếu hiệp, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi bệnh cho cha tôi, bất cứ yêu cầu nào chúng tôi có thể làm được thì đều có thể đáp ứng!”
Lời nói của Cung Nghê Thường vốn đã rất khó hiểu, chỉ cần nói thẳng là Anh có thể cần tôï!
Có thể thấy tấm lòng hiếu thảo của người phụ nữ này được được mặt trăng mặt trời làm chứng.
“Thật sự không có gì lọt vào mắt tôi cả.”
Lý Trạch Vũ vừa đáp vừa nhìn Cung Nghê Thường, cũng là ngầm nói với đối phương, ngay cả cô cũng không thể lọt vào mắt tôi.
Tiền bạc hắn không thiếu, phụ nữ... lại càng không thiếu.
Kể cả Cung Nghê Thường, đệ nhất mỹ nhân của võ lâm cũng không thể lay động được hắn!
€ó thể bởi vì lòng hiếu thảo của Cung Nghê Thường, Mộc Hãng Sinh ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Nếu Cung đảo chủ đưa ra một vật gì đó, có lẽ Lý thiếu sẽ trị bệnh cho ngài!”
Lời này vừa nói ra, không chỉ con gái Cung Vô Địch mà cả Lý Trạch Vũ cũng tò mò.
Ngay cả hắn cũng không biết mình cần cái gì, vậy vì sao Mộc Hằng Sinh dám chắc chắn như vậy?
“Mộc tiên sinh xin cứ nói, chỉ cần là thứ Đảo Thiên Đường có, lão phu tuyệt
đối không keo kiệt Cung Vô Địch kiên định nói.
Mộc Hằng Sinh rạng rỡ nói: “Chỉ cần Cung đảo chủ dâng hiến phần nửa sau tâm quyết của Niết Bàn Chưởng, chắc chắn Lý thiếu sẽ đồng ý.”
Hả? Công pháp của Niết Bàn Chưởng lợi hại đến vậy sao! Lý Trạch Vũ ngạc nhiên.
Hắn thậm chí còn chưa từng nghe qua thứ này, Mộc Hằng Sinh dựa vào đâu mà tự tin như vậy?
Ngược lại, tâm trạng Cung Vô Địch lại thay đổi rất lớn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Niết Bàn Chưởng là công pháp gì?”
Lý Trạch Vũ không nhịn được hỏi.
Mộc Hằng sinh ghé vào tai Lý Trạch Vũ thì thầm: “Lý thiếu, Niết Bàn Chưởng là võ công thượng thừa của Tiêu Dao Cung, nhưng mà nhiều năm trước đã bị hải tặc Từ Phong đánh cắp nửa sau tâm quyết làm cho bộ công pháp này không được trọn vẹn.”
Hóa ra là vậy, nhưng mà...
Lý Trạch Vũ thở dài, cười nói: “Chỉ là một bộ công pháp thôi, tôi thực sự không coi trọng.”
“Lý thiếu, theo như tôi biết, thánh nữ Bạch Tố Y luyện phần nửa đầu tâm quyết của Niết Bàn Chưởng.”
À...
Nghe vậy, mắt Lý Trạch Vũ đảo một vòng.
Từ trước đến nay ấn tượng của hắn về Bạch Tố Y vẫn khá tốt, dù là lần đầu gặp gỡ tại núi Thương Nam, hay đại hội võ lâm, cho đến sau này cùng nhau sang
Nhật Bản, cô gái đó dường như luôn dành cho hắn một sự ngưỡng mộ mù quáng.
Hơn nữa, khi biết tin hắn “qua đời”, Bạch Tố Y thậm chí còn muốn quay lại Nhật Bản để báo thù cho hắn.
Chỉ dựa vào những điểm này, Lý Trạch Vũ cảm thấy mình nên dành cho cô gái nhỏ đó một bất ngờ.
“Mộc tiên sinh không hổ là Bách Hiểu Sanh* của giang hồ, Cung mỗ bái phục!”
*Là một nhân vật trong tiểu thuyết “Đa tình kiếm khách, vô tình kiếm” của Cổ Long.