Cung Vô Địch chắp tay.
Niết bàn Chưởng đã bị hải tặc trộm mất hơn chục năm trước, sau này có cơ duyên mà đảo Thiên Đường lấy được, kể cả trên đảo cũng có rất ít người biết chuyện này, vậy mà một người ngoài như Mộc Hằng Sinh lại biết được!
“Lý thiếu hiệp!”
Cung Vô Địch đổi giọng, nói: “Sống chết có số, bất kể cậu có muốn giải độc cho lão phu hay không, lão phu cũng tình nguyện trả lại phần nửa sau tâm quyết
của Niết Bàn Chưởng cho chủ của nó.”
Phải nói rằng người này quả nhiên có chỗ hơn người mới có thể trở thành đảo chủ.
Mới vừa mở lời đã bày tỏ nguyện vọng trả lại Niết Bàn Chưởng tâm quyết vô điều kiện, nhưng lại gián tiếp nhắc nhở Lý Trạch Vũ đây là nể mặt hắn, như vậy Lý Trạch Vũ đã nợ ông ta một ân tình.
“Tôi có thể giải hỏa độc cho ông.”
Lý Trạch Vũ nói rồi lại nhìn sang Cung Nghê Thường, thản nhiên nói: “Nhưng tôi không phải vì Niết Bàn Chưởng tâm quyết, mà là vì lòng hiếu thảo của Cung cô
nương.”
Một câu nói vừa có thể đòi lại Niết Bàn Chưởng tâm quyết, vừa có thể khiến Cung Nghê Thường nợ một ân tình.
Cao, thực sự cao!
Câu trả lời không thể chê vào đâu được khiến Cung Vô Địch vô cùng khâm phục.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Cảm ơn Lý thiếu hiệp!” Cung Nghê Thường có lẽ không hiểu rằng Lý Trạch Vũ chỉ thuận nước đẩy thuyền, mà còn tưởng rằng hắn thực sự vì nể mặt cô mà mới chịu giải độc cho. cha cô.
Nhật Bản, cảng Đông Ngạn. Khi hoàng hôn dần buông xuống, một chiếc ca nô phóng nhanh trên mặt biển. Phía sau một dãy container, Ngân Hồ bị thương nặng đang ẩn nấp ở đây, thấy
cano dần tiến vào bờ, cô cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có người khả nghỉ theo dõi mình, mới cố nhịn đau nhanh chóng chạy ra bờ biển.
Một lúc sau, Ngân Hồ thành công lên cano: “Đi mau!”
“Vết thương của cô?”
Người đàn ông trung niên đến đón cô lo lắng hỏi.
Ngân Hồ lắc đầu: “Tôi chịu được, chúng ta đi trước đã!”
“Được!”
Người đàn ông trung niên nhanh chóng khởi động ca nô rời khỏi cảng.
Lúc này, cả thể chất và tinh thần của Ngân Hồ không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói: “Đưa điện thoại của anh cho tôi.”
“Được!”
Người đàn ông trung niên cho tay vào túi, nhưng thứ anh ta lấy ra không phải là điện thoại mà là một chiếc dùi cui điện.
Sắc mặt Ngân Hồ đột nhiên thay đổi, nhưng trước đây cô đã mất cảnh giác với người đàn ông trung niên, nên không thể kịp thời phản ứng.
“Roẹt roẹt!”
Người đàn ông dùng dùi cui điện dí vào người Ngân Hồ vài lần.
Ngân Hồ mềm oặt ngã xuống, “Anh, tại sao anh lại phản bội tôi!”
“Roẹt roẹt!”
Người đàn ông lại dí dùi cui điện vào người Ngân Hồ vài lần nữa, sau khi xác nhận người ở đằng sau đã ngất xỉu hoàn toàn, khóe miệng anh ta không khỏi nở một nụ cười lạnh lùng.
“Vì tiền mà người ta bất chấp tất cả, còn cần hỏi sao?”
Vài giờ sau.
Khi Ngân Hồ tỉnh lại, cô phát hiện toàn thân mình bị trói chặt, mà ở đây là một vùng băng tuyết lạnh giá.
Trước mặt cô là hàng chục bóng người, ánh đèn yếu ớt, nhưng cô nhận ra ngay người cầm đầu.
Long Đết “Tiểu hồ ly, đã lâu không gặp.”
Long Đế nhếch mép cười.
Thông minh như Ngân Hồ nháy mắt đã hiểu ra, người đã âm thầm tập kích cô trước đây là do Long Đế phái đến, mà mục đích chỉ bắt chứ không giết của đối phương chỉ là muốn dùng cô để uy hiếp Quân Đết
Nghĩ đến đây, cô cười khẩy nói: “Long Đế, ông có biết mình đang tự rước họa vào thân không?”
“Tự rước họa vào thân, hình như đây là ngạn ngữ của nước Hạ chúng ta nhỉ.” Long Đế không giận mà cười. Ngân Hồ cau mày: “Không ngờ ông cũng là người nước Hại”
Bấy lâu nay, nhiều người đều cho rằng Long Đế là người Hàn Quốc hoặc Nhật Bản, không ngờ tên này cũng xuất thân từ nước Hạ!
“Phải thì sao nào? Hahaha..."
Long Đế đổi giọng, cười cợt nói: “Chắc là cô đã biết lý do bản đế bắt cô, vậy cô nghĩ tên Quân Đế kia có thể cứu được cô từ tay bản đế không?”
“Không chỉ vậy đâu!” Ngân Hồ lắc đầu, ánh mắt tỏ rõ vẻ kiên định.
“Hắn còn sẽ giết ông...”