Một thuộc hạ trả lời.
“Liên lạc thử, nói với bọn họ rằng chúng ta không kéo dài lâu được.”
Long Đế nhìn phạm nhân đang nhìn ông ta chằm chằm, trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ.
Ông ta không nghĩ ra Quân Đế đã dùng cách gì, mới có thể chinh phục những phạm nhân kiêu căng khó thuần trước mặt này.
Là sức mạnh sao? Không có khả năng!
Long Đế không cho rằng sức mạnh của của mình có sự chênh lệch với Quân Đất
Vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì? Không thể là vì mị lực từ nhân cách... “Xử lý bọn chúng!”
Lần này Manbu với đôi mắt đỏ chủ động phát động đợt công kích, mục tiêu nhắm vào Long Đế.
Chỉ vì anh em của anh ta đều chết trên tay Long Đế, thù này nhất định phải báo!
“Manbul” Will muốn thuyết phục Manbu không nên manh động, nhưng không kịp.
Mà Manbu xông lên như vậy nhất định sẽ chết trên tay Long Đế, không ngoài ý muốn, trong chớp mắt Will cố nén cơn đau trên người xông lên cùng với anh ta.
“Vèo vèo!” Manbu tung ra mấy quyền liên tiếp đều thất bại. “Âm”
Gương mặt Long Đế lạnh lẽo, nhấc chân đá tới đầu Manbu.
Một cước này vừa nhanh vừa độc, Manbu vốn không kịp chống đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn chân Long Đế tới gần mình.
“Rầm...
Cũng may trong thời khắc mấu chốt Will đuổi tới, anh ta không để ý việc mình sẽ bị thương lần nữa mà hai tay nhanh chóng che đầu đỡ được một chân của Long Đế, nhưng một cú đá này hoàn toàn đá gãy hai tay anh ta, đồng thời tính cả Manbu cũng bị đá bay.
Long Đế muốn tiến lên hạ đòn kết liễu, nhưng các phạm nhân nhìn thấy Will và Manbu bị thương thì lại lân nữa xông tới như ong vỡ tổ.
Long Đế không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể dẫn người chậm rãi lui lại.
“WIill
Manbu ôm Will vào trong ngực, trong nháy mắt cảm động đến mức lệ nóng đầy mặt.
Bởi vì bình thường quan hệ giữa anh ta và Will không tốt, thậm chí đã nhiều lần ra tay đánh nhau, anh ta hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ không để ý đến tính mạng mà tới cứu anh ta.
“Fuckl”
Will hùng hùng hổ hổ nói: “Đàn ông chúng ta sao có thể khóc, đừng để ông đây xem thường cậu!”
“Ha ha..." Manbu cười trong mang nước mắt, lo lắng trong lòng cũng vơi bớt.
Will còn có thể nói đùa, đủ để chứng minh anh ta không gặp nguy hiểm tới sinh mệnh.
“Vù vù vù..."
Ngay khi hai bên sắp ra tay đánh nhau lần nữa thì hai khung máy bay trực thăng từ trên không trung bay đến gần.
“Đại đương gia đến rồi!”
€ó người nhìn thấy vật tổ xấu xí trên trực thăng, vừa liếc mắt đã nhận ra là ai sắp đáp đất.
Quả nhiên!
Chỉ trong chốc lát, hai khung máy bay trực thăng một trước một sau vững vàng hạ xuống.
“Bang” Cửa cabin mở ra, Lý đại đương gia nhảy xuống với tư thế cực kì tiêu sái.
Ngay sau đó Ngân Hồ cũng đi xuống từ trên một chiếc máy bay trực thăng khác.
Long Đế nhìn thấy hai người thì lập tức nheo mắt.
Ông ta không biết Ngân Hồ chạy trốn bằng cách nào?
Còn nữa, ông ta hoàn toàn không ngờ vậy mà Quân Đế lại đích thân đến đây!
“Đại đương gia.”
“Đại đương gia...”
Cho dù là phạm nhân hay là lính cai ngục nhìn thấy Lý Trạch Vũ xuất hiện, yog đều như đã có trụ cột.
Giám ngục trưởng thì tự mình tới đón tiếp, kích động không thôi nói: “Đại đương gia, ngài đã đến rồi!”
Cảnh tượng này nhìn thì có hơi buồn cười, người không biết còn tưởng rằng Lý Trạch Vũ mới là giám ngục trưởng.
Lý Trạch Vũ nhìn thoáng qua Long Đế đang đeo mặt nạ, lại đảo mắt qua đám người, cuối cùng đưa mắt nhìn cơ thể của Will và Manbu, sắc mặt hắn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: “Nhiều người như vậy mà không bắt được mấy con tôm tép nhãi nhép, ông đây bị mất mặt bởi các người hết rồi!”
Một câu này của hắn khiến tất cả phạm nhân và lính cai ngục xấu hổ vô cùng.
“Quân Đế, cậu nói ai là tôm tép nhãi nhép?”
Gương mặt Long Đế đen thui.
Lý Trạch Vũ liếc xéo ông ta, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh miệt.
“Không cần nghỉ ngờ, ông đây đang nói ông đấy...”