Trong hồ băng.
Qua vài lần dò xét, đám người Triệu Như Mộng cuối cùng cũng tìm ra một đường hầm tối đen. Sau khi thăm dò thấy có đủ không khí để hô hấp, họ lại lần nữa lặn xuống nước, bơi một hơi vào đường hầm đen kịt.
Một lát sau.
“Rào!“
Bọt nước bắn tung toé, Triệu Như Mộng là người ngoi lên đầu tiên. “Rào... rào...”
Từng người một ngoi đầu khỏi mặt nước.
Trong địa cung tối đen, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người đang ngồi xếp bằng.
“Thánh Vương?”
Triệu Như Mộng khẽ hô lên một câu.
Xương bả vai của Hách Liên Vô Tình bị khoá chặt, lão ta vốn tưởng người vừa tới là những kẻ mình hận nhất, nhưng khi nghe thấy hai chữ “Thánh Vương”, cơ thể gầy gò của lão không khỏi run lên bần bật.
“Bổn tọa ở đây!”
Bất cứ ai cũng có thể nhận thấy giọng nói run run của Hách Liên Vô Tình đang ẩn chức sự kích động vô hạn.
Lão biết, bản thân cuối cùng cũng được cứu ra!
Sau khi xác nhận đó chính là Thánh Vương mình cần giải cứu, Triệu Như Mộng mừng thầm trong lòng, dẫn người leo lên khỏi hồ nước.
“Trên tường đá có bật lửa!” Hách Liên Vô Tình cố nén sự hưng phấn, lên tiếng nhắc nhở. Một kẻ mặc đồ đen làm theo chỉ dẫn, lấy ra bật lửa thắp sáng địa cung.
Trong phút chốc, người chưa từng gặp mặt Thánh Vương như Triệu Như Mộng bỗng cảm thấy có chút khó tin.
Bởi lẽ cô ta từng xem ảnh của Hách Liên Vô Tình, ngoại hình của đối phương thực sự rất xuất chúng, tuy chỉ được nhìn qua ảnh nhưng cũng có thể cảm nhận
khí phách hừng hực đó.
Nhưng, Thánh Vương trước mặt lại gầy yếu một cách khó tin, tóc tai bù xù, thậm chí còn xấu xí hơn cả những kẻ lang thang đầu đường xó chợ.
Đây thực sự là Thánh Vương mà mình cần tìm kiếm sao! “Còn đứng ngây ra đó làm gì?” Hách Liên Vô Tình có chút sốt ruột.
Triệu Như Mộng định thần lại, lúc này mới rút bội kiếm bên hông, chém thẳng vào xích sắt gắn trên cột trụ.
“Vô ích thôi!”
Hách Liên Vô Tình nhắc nhở: “Xích sắt này được chế thành từ huyền thiết, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Nhân cũng khó có thể chặt gấy trong một chốc một lát.”
Nghe vậy, Triệu Như Mộng nhíu mày, nhất thời không biết nên xử lý ra sao.
Cũng may Hách Liên Vô Tình đã sớm nghĩ ra cách thức thoát khỏi xiềng xích, “Cô qua đây, rút móc sắt khỏi xương bả vai của bổn toại”
“Vâng!”
Triệu Như Mộng rảo bước ra sau lưng Hách Liên Vô Tình, cố chịu đựng mùi hôi thối trên người lão, đưa tay chạm tới xích sắt.
“Thánh Vương, ngài chịu đựng một chút!”
Dứt lời, cô ta nắm chặt xích sắt, từ từ rút nó ra ngoài.
“AI”
Hách Liên Vô Tình cắn chặt răng, mồ hôi lạnh lập tức túa ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Như Mộng nhất thời không dám động thủ
“Đau dài không bằng đau ngắn, nhổ luôn đi!” Hách Liên Vô Tình thúc giục. “Vâng!”
Triệu Như Mộng nhíu mày, dồn sức kéo thật mạnh, khiến lưỡi móc và máu thịt đều bị lôi ra ngoài.
⁄A..A v7
Tiếng kêu thét thảm thiết vang vọng trong địa cung, làm người ta không khỏi tê dại da đầu.
Hách Liên Vô Tình không hổ là trang nam tử, sau tiếng kêu thống khổ kia, lão nhanh tay điểm huyệt cầm máu cho bản thân, cần răng nói: “Tiếp đi!”
Vẫn còn một móc sắt, Triệu Như Mộng lặp lại động tác trước đó, lần nữa nhổ lưỡi móc găm thịt tươi ra ngoài.
“Ôi... A...”
Hách Liên Vô Tình đau đến mức tái nhợt mặt mũi, cơ thể run rẩy không ngừng.
“Thánh Vương, ngài không sao chứ?”
Triệu Như Mộng ân cần hỏi thăm.