Một đêm trôi qua, trong nhà lao khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh.
Đạo sĩ Vô Trần nhìn Nam Cung Thạc một lượt từ trên xuống dưới, không thể tin được mà nói: “Ông chính là thằng tiểu quỷ Nam Cung ấy?”
“Là tôi!” Nam Cung Thạc có hơi ngượng ngùng gãi đầu.
Chỉ vì năm ấy ông ta vừa bước vào chốn giang hồ, nghé con mới sinh chẳng biết sợ cọp, cho nên bị đạo sĩ Vô Trần đánh cho mấy lần.
“Hai người đừng cắt ngang nữa.”
Ngọc Linh Lung ra hiệu cho hai người họ im lặng, quay đầu sang nhìn Lý Trạch Vũ: “Hiện tại đại ma đầu đã được thả ra, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
“Tiếp đến chúng ta cứ đợi cho chúng tự mình nhảy ra, gom hết một ổ.” Vẻ mặt Lý Trạch Vũ đầy thâm sâu bí hiểm đáp lại.
Hòa thượng Nhất Trinh nhấp một ngụm rượu, cau mày nói: “Ta sợ lại thả hổ về rừng.”
“Lão trọc, chuyện này không cần lo, năm đó chúng ta có thể bắt được chúng một lần thì cũng sẽ được lần thứ hail”
Đạo sĩ Vô Trần cười hững hờ, bổ sung thêm: “Hơn nữa, cho dù chúng ta có sẩy tay đi chăng nữa, chẳng phải vẫn còn thằng nhóc thối này giữ lại sao?”
Hòa thượng Nhất Trinh nghĩ ngợi một lúc, dường như cũng thấy đúng.
Với sự hợp lực của ba người họ và đội hình đột kích của Lý Trạch Vũ, ngay cả khi sức mạnh của Hách Liên Vô Tình có ghê gớm trở lại thì cũng không có gì phải sợ hãi.
Hơn nữa, vì Lý Trạch Vũ là thái tử gia của một gia tộc giàu có nhất, lại có mối quan hệ thân thiết với quan phủ, các thế lực bí mật của Vô Tình Thần cung cũng đừng nghĩ đến việc làm gì được.
“Sư phụ, thương lượng với mọi người một chuyện.”
Lý Trạch Vũ im lặng hồi lâu mới lên tiếng.
Ngọc Linh Lung ba người họ đồng thời nhìn hắn.
“Bây giờ đại ma đầu đã không còn nữa, ba người phải chăng cũng không cần ở lại đây nữa đúng không?”
Lý Trạch Vũ đảo mắt nhìn ba người họ một lượt, cười khan nói: “Con có chuyện cần ba người giúp đỡi”
“Chuyện gì thế?” “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng!” “Đừng có khách sáo với bọn tat”
Ba người họ lần lượt thay phiên nhau nói.
Lý Trạch Vũ xoa xoa tay, cười khì nói: “Tuy rằng chỉ tiếp xúc với Hách Liên Vô Tình có mấy lần, nhưng con có thể cảm giác được lão quái vật này lòng dạ độc ác, con sợ đến lúc ấy ép lão ta quá sẽ chó cùng rứt giậu, vậy nên... con muốn nhờ ba vị sư phụ bảo vệ giúp con một vài người.”
Ba người hòa thượng Nhất Trinh nhìn nhau, trong mắt nhau dần xuất hiện một tia sáng vàng.
“Bảo vệ vợ của đệ tử bọn ta à?”
Ba người đồng thanh hỏi.
Lý Trạch Vũ cũng không giấu giếm điều gì, thành thật thừa nhận.
Tuy rằng hắn bí mật phái người đến bảo vệ hai chị em Trần Thanh Tuyết, nhưng người trong Vô Tình Thần cung cũng không phải dạng tầm thường, chỉ khi để các vị sư phụ đích thân ra tay hắn mới cảm thấy yên tâm.
“Chỉ cần bọn ta còn ở đây, ai dám động vào vợ của đệ tử của bọn ta?”
Hòa thượng Nhất Trinh đầy khí thế đáp lại.
“Đi thôi, đạo sĩ ta đã chán cái nơi này lắm rồi!”
Những gì đạo sĩ Vô Trần nói đều là những lời từ tận đáy lòng.
Ở một chỗ suốt mấy chục năm không bước chân ra ngoài nửa bước, cũng may là ba người bọn họ đều không phải người bình thường.
Nếu là người bình thường, loạng quạng chắc sắp điên mất!
Ngọc Linh Lung khế cau mày nói: “Trạch Vũ, vi sư không quản được nhiều chuyện như vậy. Đệ tử Tiêu Dao Cung - Bạch Tố Y của ta là một cô gái tốt hiếm có. Nếu con dám phụ lòng con bé, ta nhất định sẽ không tha cho con!”
Ơ...
Lý Trạch Vũ đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.
Còn con Ngân Hồ ở bên cạnh cứ trợn mắt nhìn hắn, giống như đang nói “Đáng đời lắm”!
Nửa tiếng sau, cửa lớn Tử Ngọc từ từ mở ra.
“Cung tiễn ba vị đại phu!”
“Cung tiễn đại đương gia...”
Hàng ngàn tù nhân và lính canh đồng thanh hét lên.