Cai ngục Paul theo sau toàn bộ quá trình, giống như một tiểu thái giám siêng năng.
Một lúc sau, máy bay trực thăng khởi động.
Paul miễn cưỡng đau lòng vẫy tay chào tạm biệt và hét lớn: “Đại đương gia, ba vị đại sư, khi nào có thời gian nhớ quay lại chơi nhé!”
“Khụ... phì!” Đạo sĩ Vô Trần nhổ xuống một ngụm nước bọt, chuẩn xác rơi vào mặt Paul.
Hòa thượng Nhất Trinh lèm bèm chửi rủa: “Cái tên quỷ này, nếu không biết nói
thì đừng nói nữa. Có kiếp sau ta cũng sẽ không bao giờ đến cái nơi ma quái này đâu!”
Paul sợ hãi đến mức nhanh chóng im lặng.
Chiếc máy bay trực thăng từ từ cất cánh, bay về phía nước Hạ.
Mấy người lớn tuổi ngồi trên máy bay cảm thấy lòng bồn chồn, giống như những đứa trẻ xa quê cuối cùng cũng được về nhà, vừa vui mừng vừa háo hức.
Khi mặt trời lặn xuống núi, Trần Thanh Tuyết cũng đã kết thúc một ngày làm việc của mình.
“Cách!”
“Chị!”
Trần Thanh Dao là người duy nhất ở nơi khoa học kỹ thuật Vân Dương này dám vào mà không gõ cửa.
Trần Thanh Tuyết duỗi người nói: “Thanh Dao, em tới thật đúng lúc, ngày mai chị không bận gì, hay là chúng ta đi Hoàng Thành một chuyến đi?”
Hửm?
Trần Thanh Dao giật mình: “Sao đột nhiên chị lại muốn đi Hoàng Thành vậy?”
“Chị muốn đi thăm ông cụ!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Thanh Tuyết ửng đỏ, giọng nói dịu dàng: “Ông cụ Lý đang trấn thủ ở Bắc Cương, cái tên kia từ sáng đến tối lại chẳng ở nhà, ông cụ ở một mình chắc hẳn rất cô đơn, chị nghĩ sau này nếu không có việc gì có thể ở.
cùng với ông ấy nhiều hơn một chút!”
“Chị, chị còn chưa bước chân vào cửa nhà họ Lý, trái tim đã bay sang đó rồi à”
Trần Thanh Dao nói đùa.
Mặc dù Trần Thanh Tuyết có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn ráng cứng miệng nói: “Bay qua bên đó cũng là chuyện bình thường. Dù sao hôn sự của chị với cái tên đó cũng được định cả rồi!”
“Cũng đúng!”
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé
Trần Thanh Dao lè lưỡi, cười khì khì nói: “Tóm lại cho dù anh rể ở ngoài có ghê gớm thế nào đi chăng nữa: “chánh cung nương nương” trong nhà nhất định phải thuộc về chị của eml”
Trần Thanh Tuyết nghe thấy lời này cũng không cảm thấy buồn bã, bởi vì mấy ngày nay cô đã nghĩ thoáng mọi thứ rồi.
Ánh sáng trên người Lý Trạch Vũ quả thật rất chói mắt, một người đàn ông như vậy dù cho có đứng yên bất động thì vô số phụ nữ cũng sẽ lao về phía hắn.
Trần Thanh Tuyết tự nhủ với lòng, nếu đã chọn người đàn ông này thì cô nhất định phải có tấm lòng cởi mở.
“Cách!” Đúng lúc này, cửa văn phòng lại bị người nào đó mở ra. “Ai vậy! Không biết gõ cửa à?”
Trần Thanh Dao quay người lại, định mắng cho một trận, nhưng vừa nói được một nửa đã ngay lập tức ngậm miệng lại.
Bởi vì người đến là người thứ hai trong khoa học kỹ thuật Vân Dương có thể trực tiếp vào mà không cần gõ cửa.
“Anh rểt”
Trần Thanh Dao cảm thấy vui vẻ, nhưng đột nhiên nghĩ đến mối quan hệ của cô và Lý Trạch Vũ, ánh mắt bỗng trở nên né tránh.
“Sao anh lại đến đây?” Trần Thanh Tuyết cũng vui mừng khôn xiết.
Lý Trạch Vũ nhún nhún vai nói: “Đi theo tôi, tôi dẫn hai ngươi đi gặp một vài người.”
“Gặp ai?”
Trần Thanh Tuyết như thể buột miệng hỏi.
“Sư phụ của tôi!”
Lý Trạch Vũ nói sự thật.
Sư... phụ...
Hai chữ này khiến hai chị em họ có hơi ngớ ra. Nửa tiếng sau.
Lý Trạch Vũ đưa hai chị em nhà họ Trần đến khách sạn sáu sao duy nhất ở Tuyên Thành.
Chỗ này tối nay đã được bao toàn bột!
Khi Ngọc Phượng Hoàng và đạo sĩ Vân Trung biết rằng sư phụ trở về, họ cùng với các đệ tử tài giỏi trong môn phái đã đến từ sớm để tiếp đón ông.
Sảnh lớn vốn huyên náo dần trở nên yên tĩnh sau khi ba người Lý Trạch Vũ bước vào.
“Sư đệ!"
“Sư đệ...”
“Sư thúc tổ...”
Mọi người đều rất khách sáo lịch sự với Lý Trạch Vũ.
Cho dù thâm niên như thế nào, Lý Trạch Vũ cũng đủ để thuyết phục bọn họ bằng chính thực lực của mình.
“Này, các sư huynh sư tỷ đến cả rồi.”
Lý Trạch Vũ chắp tay với những người xung quanh, nói: “Tối nay tôi mời, mọi người không say không về nhé!”
Nói xong hắn vẫy tay với hai chị em Trần Thanh Tuyết, sau đó chỉ vào ba người Ngọc Linh Lung ngồi ở giữa giới thiệu: “Ba người này là sư phụ của tôi.”
Ngay khi hai chị em họ vừa bước đến, hòa thượng Nhất Trinh đã lên tiếng trước.
“Cái thằng nhóc thối này thật có mắt nhìn, vậy mà tìm được một cặp chị em...”