Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 539: C539: Thằng nhóc đó muốn nói cái gì



Sư thái Diệt Tình mở lời giữ cô ta lại, do dự một lúc rồi hỏi: “Thằng nhóc đó muốn nói cái gì?”

“Hắn nói, đại sư Nhất Trinh kỳ thật trong người bị nhiễm kịch độc, không còn sống được bao lâu nữa, trước khi chết chỉ muốn gặp lại người ông yêu thương nhất trong đời!”

“Choang!”

Tách trà trong tay sư thái Diệt Tình tuột khỏi tay rơi xuống đất, bà đứng phắt dậy, sau đó lại loạng choạng ngồi xuống.

Tề Tiên Nhi vội vàng đi tới đỡ bà, tò mò hỏi: “Sư phụ, người và đại sư Nhất Trinh trước đây từng có quen biết nhau sao?”

“Hơn cả quen biết... ha...” Sư thái Diệt Tình cười khổ, những ký ức đã cất giữ lúc này tuôn ra như vũ bão.

Trong cơn mơ màng, bà dường như nhìn thấy người đàn ông anh tuấn trong đôi mắt chỉ có mỗi bà.

“Quyên Nhị, đây là bánh bao thịt nướng bà thích nhất, tôi không đói, bà ăn đi!”


“Quyên Nhi, hôm nay tôi lại kiếm được thêm hai tệ, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ để dành đủ đưa bà về nhà thành thân!”

“Chỉ cần chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau, chút khổ cực này có là gì đâu chứ?”

“Quyên Nhi...”

Những cảnh tượng trong quá khứ lần lượt hiện ra trước mắt, khóe môi sư thái Diệt Tình nhếch lên một nụ cười từ tận đáy lòng.

Không thể phủ nhận rằng khoảng thời gian đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời bà, tiếc thay, những khoảng thời gian tươi đẹp thường hay.

ngắn ngủi.

“Nhà chúng ta đã sa sút rồi, bà có thể kiềm chế tính tình tiểu thư kia của bà có được không?”

“Triển Chiêu, xin lỗi, tôi...”


“Lâm Quyên, tôi thực sự chịu bà đủ rồi! Nếu bà cứ như thế này, sớm muộn gì cũng có ngày mất đi tôi...”

Những ngày tháng sau đó chỉ còn lại những cuộc cãi vã vô tận.

Vẻ mặt sư thái Diệt Tình trông cô đơn, đôi mắt hiện lên những nỗi buồn vô tận.

Năm đó, bà chưa bao giờ tưởng tượng rằng cuối cùng hòa thượng Nhất Trinh sẽ để lại một lá thư và bỏ bà một thân một mình ở đó.

Bà chỉ hận bản thân mình mù quáng, mắt gắn sau lưng mới đi theo một tên tôi như vậy!

“Sư phụ! Thứ cho đệ tử nhiều lời!”

“Một mối quan hệ tình cảm cần có hai người duy trì. Nếu chỉ một bên dốc hết sức thì mối quan hệ tình cảm như này suy cho cùng cũng sẽ không tồn tại được lâu!”

“Đại sư Nhất Trinh bỏ rơi người quả thật không đúng, nhưng cũng không thể phủ nhận ông ấy lúc đó thật lòng quan tâm đến người, cho dù có mệt mỏi khổ cực ông ấy cũng không bao giờ than trách nửa lời!”

Khi Tê Tiên Nhi nói đến đây, sắc mặt sư thái Diệt Tình đã thay đổi.

“Sư phụ!”

Tề Tiên Nhi lại nói thêm: “Mặc kệ trước đây có như thế nào, đại sư Nhất Trinh bây giờ còn rất ít thời gian, lúc này ông ấy còn có thể nghĩ tới sư phụ người, vậy thì vị trí của người trong lòng ông ấy cũng không cần phải nói bằng lời nữa!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.