Sơn trang Nguyệt Lạc.
Về đến nhà, Trần Thanh Tuyết đã tự nhốt ở trong phòng, mặc cho em gái có gõ cửa như thế nào cũng không ra ngoài.
Chắc là thật sự tức giận rồi! Nhưng mà Lý Trạch Vũ lại không để ở trong lòng, hắn ra tủ lạnh cầm một lon bia rồi đi đến đình viện thưởng thức màn đêm.
Sau lưng có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, hắn không cần đoán cũng biết là ai.
"Anh rể, tại sao anh không đi dỗ chị của tôi?"
Trần Thanh Dao ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, dáng vẻ nhìn qua có vẻ lo lẳng.
"Tôi đâu có sai, tại sao phải đi dỗ cô ấy?"
Lý Trạch Vũ hừ lạnh.
Trần Thanh Dao ngẩng đầu nhìn lên phòng của Trần Thanh Tuyết một chút, lại quay đầu nhìn về phía Lý Trạch Vũ, nói:
"Thật ra tôi cảm giác được, chị của tôi cũng không chán ghét anhl"
Lý Trạch Vũ nhún vai, đắc ý nói: "Đương nhiên, phàm là phụ nữ bình thường thì đều sẽ không chán ghét soái ca."
"Phì!"
Trần Thanh Dao không nhịn được che miệng cười một tiếng.
"Cười cái gì? Cô dám sờ lương tâm của mình nói tôi không đẹp trai không?"
Lý Trạch Vũ vô cùng tự tin.
Lời này của hän khiến Trần Thanh Dao từ chối cho ý kiến, cô thừa nhận trong số những tên đàn ông mà mình đã từng gặp, thì hoàn toàn chính xác không có người nào xuất chúng hơn Lý Trạch Vũ.
Vẻ ngoài anh tuấn, trên người đầy mùi đàn ông đích thực, tính cách thì như du côn.
Đàn ông như vậy đủ để khiến bất kỳ người phụ nữ nào tim đập thình thịch!
Lý Trạch Vũ vốn định trêu chọc cô gái nhỏ này một phen, đột nhiên có một bóng người bay đến.
Là Vật Tương Vongl
"Thiếu gia, anh mau đi với eml"
Vật Tương Vong thở hồng hộc, trên mặt là vẻ lo lắng.
Lý Trạch Vũ nhướng mày, nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Vừa rồi có mấy cao thủ chui vào nơi này, chúng em hoài nghỉ những người kia muốn gây bất lợi cho thiếu gia, Phú Quý ngăn cản bọn họ, còn em tới đưa thiếu gia rời đi trước."
Vật Tương Vong báo cáo chỉ tiết.
Cao thủ?
Lý Trạch Vũ chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn hưng phấn nói: "Trò đùa quốc tế gì thế, Lý Trạch Vũ tôi mà cân trốn à?”
Hắn thầm nghĩ trong lòng, cuối cùng thì siêu cấp cường giả như mình cũng có cơ hội thi triển thân thủ trước mặt hai tiểu đệ rì
Đến lúc đó Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong nhất định sẽ giật nảy cả mình!
"Thiếu gia"
Vật Tương Vong giật mình, uyển chuyển nói: "Không phải chúng ta trốn, chỉ là tạm thời rời đi trước thôi!"
Trước mắt đối phương chỉ có mấy người, mặc dù gã và Cẩu Phú Quý có thể đối phó, nhưng chỉ sợ bọn người này sẽ đến liên tiếp.
"Không cần!"
Lý Trạch Vũ xua tay ngắt lời gã, nói: "Bảo Phú Quý cứ cho bọn họ vào, hôm nay để hai cậu mở mang một chút kiến thức về bản lĩnh của thiếu gia tôi!"
"Thiếu gia, lúc này không thích hợp để trang bức, à không... Là không thích hợp cậy mạnh!"
Vật Tương Vong toát mồ hôi lạnh.
Đối phương đã dám âm thầm phái người tới gây bất lợi cho Lý Trạch Vũ, thì người đến tất sẽ không phải hạng hời hợt.
Bọn họ không thể khinh thường!
Cậy mạnh?
Lý Trạch Vũ hừ một tiếng, lập tức đưa tay chỉ sang Trần Thanh Dao, bá đạo nói: "Lát nữa cậu và Phú Quý bảo vệ hai chị em bọn họ cho tốt, còn những chuyện khác thì không cần các. cậu quan tâm!"
Thấy hẳn khăng khăng như thế, Vật Tương Vong cũng không nói thêm gì, yên lặng đi ra bên cạnh, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn đi.
Một lát sau.
Cẩu Phú Quý dính đầy máu tươi trên quần áo sải bước vào. trong biệt thự, trong tay còn xách một người đàn ông đang thoi thóp.
"Cậu bị thương sao?"
Vật Tương Vong hốt hoảng.
Cẩu Phú Quý không trả lời mà hỏi đưa thiếu gia rời đi?"
"Là vì tôi đã nói là không đi.” Giọng điệu của Lý Trạch Vũ rét lạnh.
Giờ phút này, vẻ mặt hắn lạnh lùng, sát khí trong mắt ẩn hiện.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đã lớn lên với hắn từ nhỏ, nên từ lâu hắn đã coi hai người này là anh em.