Nghe thấy giọng điệu của đối phương càng lúc càng lạnh lùng, Lý Trạch Vũ hơi hèn, hỏi: “Con trai hay con gái?”
Triệu Như Mộng: “2” “Cứ nói thẳng với tôi, cần tôi bồi thường cho cô bao nhiêu?” Lý Trạch Vũ thở dài một hơi, nói: “Về phần đứa nhỏ này, cô cũng đừng lo lắng,
chỉ cần nó là gen của Lý Trạch Vũ tôi, nó sẽ trở thành một nhân vật lợi hại nhất trên thế giới này!”
“Đồ khốn nạn!” Triệu Như Mộng trực tiếp cúp điện thoại. Lý Trạch Vũ bỗng nhiên có hơi hoang mang.
Lúc này không phải là nên thương lượng trả giá với hẳn sao? Tại sao lại cúp điện thoại?
Hắn đang định gọi lại lần nữa thì Tô Cẩn Hoa bước vào.
“Trạch Vũ!”
“Lão Tô!”
Lý Trạch Vũ nhanh chóng cất điện thoại và quay lại với việc chính.
Tô Cẩn Hoa lấy thuốc lá ra đưa cho hắn một điếu, sau đó tự mình châm một điếu, điềm đạm hỏi: “Hôm nay cậu đến đây là vì chuyện gì vậy?”
“Chuyện lớn, chuyện vô cùng lớn!”
Lý Trạch Vũ buột miệng nói.
Chuyện vô cùng lớn?
Nghe vậy, Tô Cẩn Hoa đột nhiên cũng nín thở tập trung.
Dù sao thì chuyện có thể làm cho Lý Trạch Vũ gọi là chuyện lớn, chắc chắn sẽ không nhỏ!
“Lão Tô, ông có từng nghe qua Vô Tình Thần cung chưa?”
“Xoẹt!”
Lý Trạch Vũ vừa dứt lời, Tô Cẩn Hoa suýt nữa nhảy dựng trên ghế.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Chỉ thấy vẻ mặt lão khá trịnh trọng, trợn to mắt hỏi: “Vô Tình Thần cung đã biến mất rồi, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?”
Lý Trạch Vũ lúng túng khuyên: “Xin ông khoan hãy căng thẳng...” “Cậu nói tôi có thể không căng thẳng được sao?” Tô Cẩn Hoa ngắt lời.
Bốn chữ “Vô Tình Thần cung” không chỉ có thể chấn động giới võ lâm mà còn chấn động cả nước.
Nếu không xử lý Vu giáo thích đáng thì sẽ gây tổn hại cho đất nước, nhưng nếu Vu giáo bị thay thế bởi Vô Tình Thần cung thì sẽ không còn là chuyện đơn giản như rung chuyển quốc gia, thậm chí có thể lật đổ chính quyền!
Chả trách Tô Cẩn Hoa lại căng thẳng!
“Uầy... Lão Tô, ông ngồi xuống trước đã, nghe tôi nói.”
Lý Trạch Vũ xua xua tay, ra hiệu cho đối phương ngồi xuống trước.
Tô Cẩn Hoa rít một hơi thuốc dài rồi ngồi lại vào ghế bành.
Nhưng khi Lý Trạch Vũ nói rằng Vô Tình Thần cung không hề biến mất, mà còn sẽ sớm tái thế, Tô Cẩn Hoa lại từ trên ghế nhảy dựng lên: “Trạch Vũ, chuyện này tuyệt đối không được đem ra đùa giỡn!”
“Tôi rảnh rỗi sinh nông nổi, lấy chuyện này ra đùa với ông à?”
Lý Trạch Vũ liếc lão một cái, nói: “Hôm nay tôi tới đây chỉ là muốn chào hỏi ông, tiện thể nói cho ông biết một tiếng, tôi có thể đối phó với Vô Tình Thần cung, nhưng...”
Nói đến đây, hắn cười khúc khích, ý tứ “đòi lợi” đã khá rõ ràng.
Tô Cẩn Hoa nắm chặt tay hắn, nghiêm túc nói: “Chỉ cần có thể tiêu diệt Vô Tình Thần cung, cậu sẽ là anh hùng quốc dân!”
“Con người tôi không quan tâm sự nổi tiếng.” Lý Trạch Vũ rút tay lại.
Tô Cẩn Hoa biết thiếu niên trước mặt là cao thủ, không dễ gạt được, vì thế thẳng thắn nói: “Nói đi, cậu muốn cái gì!”
“Tôi không thiếu thứ gì cả, tôi chỉ muốn...”
Nói đến đây, điện thoại di động trong túi của Lý Trạch Vũ lại vang lên, hắn lấy ra xem, vẫn là số khi nấy, nghĩ ngợi một hồi rồi mới ấn nút nghe máy.
“Một giá một, tôi đưa cho cô mười tỷ, nhưng đứa con phải đưa cho tôi...”