Lúc này, nghe tin quân khu Bắc Cương điều động gần như một phần ba binh lực, người đang có mặt ở đây lập tức dồn sự nghi ngờ lên đầu nước Hùng.
Song, trái với dự đoán của mọi người.
Thiếu tướng lắc đầu, trịnh trọng nói: “Lý Trạch Vũ đến quân khu Bắc Cương, cướp mất ấn soái, cưỡng ép điều động một trăm nghìn quân Hổ Khiếu!”
“Cái gì!” Tô Cẩn Hoa không thể tiếp tục ngồi yên, “rầm” một tiếng, đứng phắt dậy.
“Tiểu tử nhà họ Lý quả là to gan lớn mật, hắn không muốn sống nữa hay sao!”
“Lão Lý làm sao vậy? Thứ vô cùng quan trọng như ấn soái, thế mà lại bị thằng cháu kia..."
Một ông lớn nói đến đây thì ngập ngừng không nói được nữa. Tất cả mọi người bỗng tỉnh cả người, cùng hiểu ra.
Nếu Lý Định Quốc không âm thầm ủng hộ, ai có thể cướp mất ấn nguyên soái?
“Tiểu tử kia đưa một trăm nghìn quân Hổ Khiếu đi đâu?” Tô Cẩn Hoa sốt ruột hỏi.
Thiếu tướng kia cũng đáp lại ngay: “Theo tin tức được quân khu Bắc Cương
truyền về, một trăm nghìn quân Hổ Khiếu đang chia làm ba hướng tiến về Dự Châu, Ngạc Châu và Tàng Nam.”
Nghe được tin này, mọi người ở đây trố mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều là người già lọc lõi, chỉ mới liếc mắt một cái đã nhận ra Lý Trạch Vũ rất có thể sẽ động thủ với ba quân khu lớn kia.
“Tiểu tử này điên rồi sao!” “Người lớn không hiểu chuyện thì thôi, đến cả lão Lý cũng hồ đồ theo!”
“Tiểu tử kia muốn khiến nhà họ Lý lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục đây mài”
Dưới sự chỉ huy của Lý Trạch Vũ, một trăm nghìn quân Hổ Khiếu chia ra ba ngả đường.
Trâu Hổ dẫn theo một phần binh lính đi đến Ngạc Châu, một phần khác theo
Đô thống của quân đoàn Hổ Khiếu là Lưu Đào Hoa tới Dự Châu. Lý Trạch Vũ đích thân chỉ huy số binh lực còn lại tức tốc chạy tới Tàng Nam.
“Có chuyện gì vậy...”
“Chiến tranh nổ ra ư...”
Những chiếc xe tải quân sự nối đuôi nhau lao vào đường cao tốc làm tất cả nhân viên canh chốt sợ ngây người.
Cùng lúc đó, quân khu Tàng Nam.
Dưới mệnh lệnh của Tiêu Thiến Thu, toàn bộ đệ tử Tiêu Dao Cung bị giam giữ trong thao trường được quây bằng lưới sắt.
Xung quanh có đến hàng trăm binh sĩ trang bị vũ trang canh gác.
“Thánh nữ, chúng ta phải làm sao đây?”
"Llệu họ có giết chúng ta hay không?”
“Tôi không muốn chết..."
Đa số đệ tử chưa từng trải qua trận chiến như vậy, bọn họ không thể kiểm soát nỗi sợ trong lòng.
Bạch Tố Y trừng mắt nhìn Tiêu Thiến Thu, đối phương cũng đáp trả cô bằng ánh mắt châm chọc.
“Trước khi trời sáng, nếu Lý Trạch Vũ không dám đến đây, vậy đừng có trách tôi!”
Tiêu Thiến Thu nhếch mép cười lạnh.
Bạch Tố Y siết chặt nắm đấm, cảm giác bất lực sâu sắc trỗi dậy trong lòng.
Đối với bất kỳ người nào, nơi này cũng là đầm rồng hang hổ, cô thật sự
không muốn thấy người đàn ông kia tới đây để chịu tổn thương.
Nhưng, nếu Lý Trạch Vũ không đến, tất cả sư tỷ sư muội xung quanh đều sẽ phải chết!
“Hay là chúng ta cược một ván nhé?”
Tiêu Thiến Thu nói với giọng mỉa mai: “Tôi cá là tên kia không dám tới đây, vì vậy tất cả các ngươi đều sẽ phải chết!”
“Không!”
Bạch Tố Y lắc đầu, ánh mắt toát lên vẻ kiên định.
Tiêu Thiến Thu cười sâu xa, nói: “Bạch Thánh nữ, cô cho rằng tên kia sẽ đến?”
Nghe vậy, gương mặt Tiêu Thiến Thu càng trở nên sầu muộn.
Cô hiểu Lý Trạch Vũ, đối phương nhất định sẽ đến, cho dù có là nơi nguy hiểm trùng trùng cũng sẽ không cản nổi bước chân hắn...