Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 573: C573: Lý trạch vũ



“Lý Trạch Vũ?” Tả Trung Nhân nỈ non một tiếng.

Những năm gần đây tuy ông ta ẩn núp trong bóng tối, nhưng gần đây nhất ông ta cũng thương nghe tên của chàng trai trẻ tuổi này.

Đệ nhất công tử bột, thiên tài võ thuật, võ lâm minh chủ... Đây đều là danh hiệu của Lý Trạch Vũ!

Chuyển xảy ra trong tử tù Tả Trung Nhân không hề được biết, cho nên không rõ Hách Liên Vô Tình tại sao lại muốn ông ta đi bắt Lý Trạch Vũ.

Nhưng mà... Không rõ không có nghĩa là ông ta có thể từ chối!

Dù sao bởi vì chuyện tam đại thánh địa không bị tiêu diệt, đã khiến Hách Liên Vô Tình sinh lòng bất mãn, giờ phút này mà từ chối lệnh của vị “Sư phự này, thì rất có thể mạng nhỏ này không giữ được!

“Sư phụ yên tâm, trong một ngày đệ tử nhất định khiến thằng nhóc đó xuất hiện ở trước mặt sư phụ!”

Tả Trung Nhân leng keng dõng dạc nói.


Gương mặt cứng đơ của Hách Liên Vô Tình mời từ từ hòa hoãn lại, trầm

ngâm nói: “Hy vọng ngươi đừng để bổn tọa thất vọng, nếu không thì...”

Nói đến câu cuối giọng điệu lão ta cực kỳ lạnh, ý uy hiếp không cần nói cũng

Tả Trung Nhân âm thầm rùng mình một cái, chắp tay nói: “Sư phụ yên tâm, đệ tử không những đem thăng nhóc đó bắt đến đây, đồng thời đệ tử còn đích thân dẫn người tiêu diệt cái tam thanh địa kia!”

“Thế lực của ba thằng già kia cứ để đó đã, chỉ cần ngươi dẫn được Lý Trạch Vũ đến trước mặt bổn tọa là được!”

Hách Liên Vô Tình bỗng nhiên thay đổi chủ ý rồi. Lúc trước lão ta sở dĩ chiến đấu triền miên mấy ngày, cuối cùng trung quỷ kế của người khác mà bị nhốt hơn bốn mươi năm, có thể nói tất đều bắt đầu từ Ngự.

Long thần công mà ral Lý Trạch Vũ!

Hách Liên Vô Tình thừa nhận người trẻ tuổi này cực kỳ có thiên phú võ đạo. vô cùng, nhưng đối phương tuổi đời còn trẻ lại có thực lực ngang bằng với lão ta, ät hẳn đã luyện Ngự Long thần công.

Trước mặt ngoại từ bá nghiệp to lớn và báo thù ra, chuyện quan trọng nhất chính là đoạt lại môn thần công này.

“Vậy được, giờ đệ tử lập tức xuất phát đi bắt tên nhóc kia.”

Tả Trung Nhân đề nghị.

Trong mắt người bình thường gia tộc hào môn đứng đầu là núi cao không thể chạm đến, nhưng trong mắt ông ta cũng chỉ thường thôi.


Cho nên ông ta cảm thấy nhiệm vụ bắt Lý Trạch Vũ này thực sự quá dễ dàng.

Tả Trung Nhân không hề chú ý tới Yêu Cơ đứng bên cạnh cắn môi, cơ mặt hung hăng co giật, vẻ mặt muốn cười lại không dám cười.

Ba quân khu lớn Dự Châu, Ngạc Châu và Tàng Nam đều có tổn thất lớn nhỏ không giống nhau, nhưng tổn thất nặng nhất chính là Tàng Nam.

Vỏn vẹn chết hơn hai ngàn người!

“Lý Quân... Sư thúc!”

Bạch Tô Y kịp thời thay đổi cách gọi, đuổi theo Lý Trạch Vũ suốt chặn đường.

Lý Trạch Vũ dừng bước quay người nói: “Sao thế?”

“Tôi không hiểu rõ pháp luật của thế tục, nhưng trước đó Tiêu Thiến Thu từng nói nếu có người to gan dám đối phó với người của quân khu, thì chỉ có con đường chết để tạ tội...”

Nói đến đây Bạch Tô Y vẻ mặt tràn đầy lo lắng.


Lý Trạch Vũ có thể cảm nhận được sự quan tâm thật lòng từ nữ sư điệt này, nhất thời có chút cảm động nói: “Không cần lo lắng, tôi không có chuyện gì đâu.”

“Thật sao?” Bạch Tố Y nửa tin nửa ngờ. Lý Trạch Vũ tự tin cười một cái: “Tôi đâu cần gạt cô? À... đùng rối!”

Nói rồi anh từ trên người lục ra một cuốn sách trong có chút cổ xưa, đưa đến trước mặt Bạch Tố Y.

“Đây là?” Sắc mặt Bạch Tố Y hiếu kỳ. Lý Trạch Vũ hi hi cười nói: “Mở ra xem chẳng phải là biết liền sao!”

Nghe vậy, Bạch Tố Y hai tay nhận sách, xem vài trang sau lập tức thần sắc đột nhiên thay đổi, hoảng sợ nói: “Đây là... Nửa bộ tâm quyết nửa bộ sau của Niết Bàn Chưởng!”

“Thị lực không tệt”

Lý Trạch Vũ khen một câu nói: “Tặng cho cô đó.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.