Bạch Tố Y trong lúc nhất thời vô cùng vui mừng: “Cảm ơn!” “Cảm ơn thì không cần, đều là người một nhà.”
Lý Trạch Vũ phất phất tay, dặn dò nói: “Sớm chút dẫn người về Tiêu Dao Cung.”
Dứt lời bèn quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng uy nghiêm của anh, tim Bạch Y bắt đầu đập nhanh thình thịch.
“Anh nói mình với anh là người một nhà...”
Cô ấy nỉ non một tiếng, nháy mắt mặt cô gái nhỏ đỏ ửng.
Sau khi cứu cháu nội của Tam Đại Thanh Địa ra ngoài, trước tiên Lý Trạch Vũ cho Hổ Khiếu quân quay về Bắc Cương, còn anh cũng một mình về đến Hoàng Thành.
Vừa xuống máy bay, cũng chưa kịp đi ra sân bay.
Một đội hơn chiến sĩ đặc chủng hơn trăm người đã vậy trọn nguyên cái máy
bay, hành khách vừa mới bước xuống máy bay đều sợ hãi. Duy chỉ có Lý Trạch Vũ bình tĩnh tự nhiên.
Chiến sĩ đặc chủng né ra một lối đi nhỏ, chỉ thấy Long Thanh Phong dẫn theo mấy nhân viên ở Long tổ đi lên trước, cả mặt cười khổ nói: “Nhóc con lần này chơi lớn quá rồi!”
“Chuyện nhỏ, không cần lo lắng.”
Lý Trạch Vũ vẫn thái độ vẫn như gió nhẹ mây bay.
Long Thanh Phong bất lực tức giận nói: “Cướp đi ấn soái, tự ý điều binh, còn đối phó với ba quân khu lớn, bất kỳ một tội danh nào cũng đều đủ cho cái đầu của cậu rời xuống đất, còn dám nói là chuyện nhỏ?”
“Dạ, đúng là chuyện nhỏ.”
Lý Trạch Vũ cười toe toét nói: “Đi thôi, đi thôi, đừng có dọa chết hành khách
chứ. Long Thanh Phong gật đầu, vung tay ra lệnh: “Thu đội!”
Một đoàn người rời khỏi sân bày bằng lối đi đặc biệt.
Lý Trạch Vũ không bị đưa đến Long tổ, mà bị đưa thẳng đến phủ Tổng quân.
Một đám lãnh đạo cấp cao do Tô Cẩn Hoa dẫn đầu đang đợi nhiều giờ.
Thấy Lý Trạch Vũ được dẫn vào, lập tức có một lãnh đạo cấp cao đứng dậy khiển trách: “Lý Trạch Vũ, gan của ngươi to bằng trời...”
Vừa mới nói được nữa câu thì dừng lại im bặt.
“Gâm!”
Chỉ thấy Lý Trạch Vũ rất tùy ý ném lên bàn tròn một đồ vật gì đó, định thần bình tĩnh nói: “Dùng cái món đồ chơi này có thể đặc xá tội của tôi không?”
Có thể, nhất định có thể!
Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người ở tại đó.
Huân chương Tử Kinh, chỉ cần không làm ra chuyện phản quốc, cho dù phạm phải tội lớn thấu trời cũng có thể được đặc xá một lần!
Chuyện đêm qua Lý Trạch Vũ làm mặc dù vô cùng ác liệt, nhưng dựa trên bản chất sự việc thì anh không hề phản quốc, cho nên chỉ cần dựa vào tấm huân chương này đủ để triệt tiêu hắn tất cả sai lầm.
“Khoan đất” Tô Cẩn Hoa đột nhiên mở miệng nói.
Tất cả mọi người bao gồm luôn cả Lý Trạch Vũ trong đó đều cùng hướng ánh mắt nhìn lão.
Chỉ thấy chính tay Tô Cẩn Hoa cầm huân chương từ trên bàn lên rồi lại đẩy về trước mặt Lý Trạch Vũ.
Hành động này khiến cho đám đông đều thấy lơ ngơ không hiểu. "Lão Tô, ông đây là?” Ninh Trạch Bình khó hiểu hỏi.
Tô Cẩn Hoa nhạt nhàn cười một tiếng: “Tôi thấy chuyện tối qua cậu ấy làm là công tội bù nhau.”
Nghe những lời này, ngay cả Lý Trạch Vũ cũng lộ ra vẻ khó hiểu.
“Đoạt ấn soái, điều đại quân, còn ra tay với tạm đại quân phủ, những tội danh nay chính xác có thể thành lập, nhưng mà...”
Tô Cẩn Hoa nói đến đây liền dời ánh mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ,
Nội dung câu thoại liền thay đổi ngay: “Các ngài suy nghĩ thật kỹ, nếu như không phải nhờ cậu ấy ra tay kịp thời, Thiền Lâm Tự, Tiêu Dao Cung và cả Đạo môn ba phái võ lâm cộng lại cũng có hơn ngàn tính mạng, mà mạng sống của họ chính là nhờ cậu ấy cứu giúp!”
“Đúng đúng đúng!”
“Mạng sống của quyền quý là mạng, mạng sống của dân thường cũng là mạng!”
Đôi mắt Lý Trạch Vũ tỏa sáng, nhanh chóng cất huân chương Tử Kinh vào trong túi, rồi thuận theo lời nói của Tô Cẩn Hoa: “Tam đại quân phủ không có lệnh bắt giữ đã tự tiện bắt người, nếu như không phải tôi ra tay kịp thời, mấy ngàn mạng sống kia đã không còn rồi!”
Lời này khiến cho những lãnh đạo cấp cao ở đó nghe xong kìm lòng không được đều gật đầu đồng ý.
Quân khu địa phương không chịu khống chế, suy cho cùng vấn đề vẫn là nằm ở phủ Tổng quân...