Câu nói kinh điển của tà thần phát ra từ miệng Lý Trạch Vũ, nghe ngông cuồng đến cực điểm.
Cũng ngay tại khoảnh khắc này, ông già kia cảm nhận được luồng khí thế đủ để xé rách không gian tỏa ra từ người Lý Trạch Vũ.
Mạnh thật!
Một cơn gió lớn xuất hiện giữa không trung, Lý Trạch Vũ bay lên không, sau đó hắn tung một chưởng lên trời.
Ông già kia không dám khinh thường, vận động toàn bộ khí kình vào lòng bàn tay.
“Bốp bốp —”
Lượng khí kình cực lớn khiến chiếc bàn trà bằng thuỷ tỉnh vỡ toang, ngay cả
Tả Trung Nhân đứng hơi gần cũng phải lảo đảo lùi về sau mấy bước. “Vèol" Ông già bị đẩy mạnh về sau, khoé miệng xuất hiện vệt máu. Thấy cảnh tượng như vậy, Tả Trung Nhân kinh hãi.
Tả Trung Nhân biết rõ thực lực của ông già kia, có thể nói ông già đó là người mạnh nhất trong số những người bên cạnh ông ta, nhưng giờ lại bị thương khi giao đấu với Lý Trạch Vũ ở ngay chiêu thức đầu tiên. Điều này thật sự không đúng khoa học chút nào!
“Rầm!” Lại là một âm thanh của nắm đấm và lòng bàn tay va vào nhau.
Lý Trạch Vũ bước mấy bước về phía ông già với tộc độ cực nhanh như bóng câu qua khe cửa.
Vào khoảnh khắc ấy, ông già kia chỉ còn cách căng da đầu chống đỡ đòn tấn công mạnh mẽ của Lý Trạch Vũ.
“Ông già, ông chưa ăn cơm sao?” Sau khi Lý Trạch Vũ tung đòn khiến ông già bị đẩy lùi về sau, hắn cũng không quên mở miệng trêu chọc mấy câu.
“Hừ!”
Ông già tức giận hừ một tiếng, quát: “Nhận một chưởng của ông đây!”
“Rầm!”
Lý Trạch Vũ hoàn toàn không có ý định né tránh, thản nhiên tung ra một quyền.
Thực lực của ông già này còn yếu hơn đạo sĩ Vân Trung hoặc là hòa thượng Tố Nhân một bậc, Lý Trạch Vũ vốn không để đối phương vào mắt.
“Uỳnh!”
Khoảnh khắc hai đòn tấn công va vào nhau, ông già bay ngược về sau như một con diều bị đứt dây rồi ngã mạnh xuống nền đất.
“Lão Hầu!”
Tả Trung Nhân nuốt nước miếng, ông ta sợ hãi thật sự.
“Phụt!”
Ông già phun một ngụm máu tươi lớn, cơ thể bị thương nặng nên không còn sức lực chiến đấu nữa.
Lý Trạch Vũ bước tới trước mặt ông ta, nhìn với góc độ từ trên cao nhìn xuống, nói: “Có lẽ ông đã sống đủ lâu rồi, kiếp sau nhớ an phận chút đi." “Răng rắc!”
Lý Trạch Vũ vừa dứt lời, cổ ông già đã bị giãm gãy đôi, bỏ mạng ngay tại chỗ.
Tả Trung Nhân run bần bật, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có. “Muốn chết hay muốn sống?” Lý Trạch Vũ liếc nhìn Tả Trung Nhân. “Bùm!”
“Tôi muốn sống!” Tả Trung Nhân quỳ xuống mà không hề do dự lấy một giây, bốn chữ “tham sống sợ chết” được ông ta thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Đau... Ha... Lý Trạch Vũ rít đến hơi thuốc cuối cùng, sau đó lại ngậm một điếu khác. Xoạch!
Tả Trung Nhân rất biết điều, ông ta vội lấy một cái bật lửa từ trong người ra
châm điếu thuốc cho Lý Trạch Vũ.
Long Thanh Phong bên cạnh thì mừng ra mặt, ông ấy buông lời trêu ghẹo: “Này ông già, không phải vừa nãy ông ngông cuồng lắm sao?”
Tả Trung Nhân cười làm hòa: “Là tại tôi già cả nên mắt mờ ấy mà, xin hai vị đừng chấp nhặt với tôi.”
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, tiếp theo tôi hỏi gì ông đáp đấy, nếu trả lời tốt ông có thể sống!” Lý Trạch Vũ mở miệng nói bâng quơ.