“Buổi chiều hai ta có giao đấu qua, người khác không biết ông bị thương, chẳng lẽ tôi cũng không biết? Nếu không phục, chúng ta có thể tỷ thí lại!” Lý Trạch Vũ đáp với thái độ dửng dưng.
Hách Liên Vô Tình nhíu chặt mày, trịnh trọng nói: “Đúng là hiện giờ bổn tọa không phải đối thủ của cậu, nhưng... Một khi Thần Công của bổn tọa thành...”
“Dừng lại dừng lại!” Lý Trạch Vũ liếc lão ta một cái, nói: “Có phải đầu óc ông bị
hỏng không?” Hả?
Hách Liên Vô Tình không hiểu tại sao đang yên đang lành thằng nhãi này lại mắng mình nên ngây người.
“Chẳng lẽ chỉ có thực lực của ông tăng lên thôi sao? Còn những người khác: sẽ không bao giờ tiến bộ à? Đừng có chọc cười tôi!” Lý Trạch Vũ nói với giọng khinh thường: “Đợi đến khi ông luyện được Thần Công, chắc chắn tôi cũng mạnh hơn bây giờ, nói một cách đơn giản thì tôi sẽ luôn mạnh hơn ông!”
Nghe tới đây, Hách Liên Vô Tình như rơi xuống vực sâu.
Thấy mặt lão ta tối đen, Lý Trạch Vũ cũng không muốn đả kích ông già này thêm nữa, chỉ nói: “Lão Hách, nghe tôi nói, hãy buông tay đi! Ông cũng sắp xuống hố tới nơi rồi, tìm cái viện dưỡng lão rồi dưỡng già có phải tốt hơn không?”
Viện dưỡng lão... Dưỡng già... Đột nhiên, Hách Liên Vô Tình có rất nhiều suy nghĩ.
Lão ta cố gắng tranh đấu cả một đời, bây giờ đã bước nửa chân vào quan tài rồi, hà tất gì phải tự làm khổ mình như thế?
“Tôi có mối quan hệ ở phương diện này đấy, ông có muốn tôi giới thiệu cho một viện dưỡng lão có khá nhiều bà cụ không?” Lý Trạch Vũ lại tiếp tục khuyên nhủ: “Không có việc gì thì ngồi uống trà, khiêu vũ, vui vẻ tự tại biết bao nhiêu.”
Hách Liên Vô Tình nhìn hắn: “Nhưng mà, nhưng mà...”
“Không có nhưng gì cả!” Lý Trạch Vũ xua tay cắt ngang lời lão ta: “Ông đừng nghĩ rằng mình phải gánh vác trách nhiệm lớn lao gì đó. Dù ông có rời đi thì Trái Đất này vẫn quay, giống như việc ông biến mất vài thập kỷ, Vô Tình Thần cung này cũng không biến mất theo ông, đúng không?”
“Ừm ừm” Hách Liên Vô Tình gật đầu.
Lý Trạch Vũ cười điên trong lòng, hắn thật sự không ngờ ông già ác ma này lại dễ lừa dối như vậy. Nhưng khi hắn tưởng rằng mình đã thuyết phục được Hách Liên Vô Tình thì...
“Hỗn láo!” Hách Liên Vô Tình bỗng tỉnh táo lại: “Cậu nói bậy bạ gì với bổn tọa thế hả?”
“Tôi nói bậy bạ gì? Tất cả những điều tôi nói đều là sự thật.” Lý Trạch Vũ nói với vẻ vô tội: “Lão Hách, tôi cũng muốn tốt cho ông thôi..."
“Câm miệng!”
Hách Liên Vô Tình nghiêm mặt, lạnh giọng: “Bổn tọa khuyên cậu hãy thành thật giao Ngự Long Thần Công ra, nếu không... Hừ hừ, dù thằng nhãi ranh cậu có mạnh đến đâu chăng nữa cũng vậy, bổn tọa có rất nhiều cường giả, cậu không rời khỏi Tái Bắc được đâu!”
Lý Trạch Vũ cười nói: “Ông có chắc là ông giữ được tôi không?” Nhìn điệu bộ tự tin của Lý Trạch Vũ, Hách Liên Vô Tình lại cảm thấy bất an. “Chỉ cần tôi muốn chạy, trên đời này không ai có thể giữ được tôi!” Ngoài mặt
Lý Trạch Vũ tỏ ra tự tin một trăm phần trăm, nhưng thực chất trong lòng lại không được như vậy, dù gì hắn cũng không phải thần!
Thực lực của Hách Liên Vô Tình nằm ngoài dự đoán của hắn, hơn nữa cao thủ của Vô Tình Thần cung nhiều như mây, nếu bị hàng trăm hàng ngàn người bao. vây, tỷ lệ hắn bình yên vô sự rời khỏi nơi này là không cao.
Thấy Hách Liên Vô Tình vẫn đắn đo, Lý Trạch Vũ sợ ông già này xúc động rồi lại lật bài ngửa với hắn, vì thế hắn vội chuyển chủ đề: “Lão Hách, nếu ông thật sự muốn Ngự Long Thần Công thì... Không phải tôi không thể cho ông!”
Trong phút chốc, đôi mắt Hách Liên Vô Tình loé sáng, lão ta gấp không chờ nổi: “Vậy cậu mau đưa cho bổn toạ đi!”
“Đừng vội." Lý Trạch Vũ ngậm một điếu thuốc, rít vài hơi rồi nói: “Nghe nói ông đến từ gia tộc ẩn dật?”
“Cậu biết gia tộc ẩn dật ư?” Hách Liên Vô Tình nhướng mày, lão ta đã bị đánh lạc hướng suy nghĩ.
“He he, tôi nghe người ta nói thôi.” Lý Trạch Vũ cười gượng: “Ông có thể giới thiệu cho tôi nghe về gia tộc ẩn dật không? Gia tộc này ở đâu?”
Hách Liên Vô Tình trầm ngâm, sau đó lại hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng: “Có phải tôi làm theo lời cậu nói rồi, cậu sẽ giao Ngự Long Thần Công ra không?”
“Tôi không nói trước, nhưng...”
Lý Trạch Vũ đổi chủ đề: “Ông thử nghĩ mà xem, trên thế giới trần tục này vốn chẳng có thứ gì lọt vào mắt tôi. Ông giới thiệu gia tộc. ẩn dật cho tôi, biết đâu lại có thứ gì đó khiến tôi hứng thú, tới lúc đó ông đi kiếm giúp tôi, chúng ta có thể trao đổi!”
Hách Liên Vô Tình nghe cũng thấy có lý...