Khi Lý Trạch Vũ dần tỉnh lại, mặt trời đã sắp lặn.
Triệu Như Mộng trùm khăn đỏ trên đầu, cô ta ngồi im như phống nơi mép. giường, khi nghe thấy động tĩnh Lý Trạch Vũ tỉnh dậy, cô ta bắt đầu căng thẳng. harry potter fanfic
Khoảnh khắc mặt trời mọc chính là lúc để động phòng hoa chúc, nhưng Lý Trạch Vũ vào lều trại xong chỉ nói một câu: “Trò chơi kết thúc, không cần diễn nữa!” Dứt lời, hắn leo lên giường ngủ.
Triệu Như Mộng không hiểu tại sao.
Lý Trạch Vũ lại giải thích: “Chúng ta kết hôn chỉ là để đối phó với Hách Liên Vô Tình mà thôi, không cần coi như thật!”
Mà một người có tư tưởng hơi cổ hủ như Triệu Như Mộng lại không chịu thuận theo. Theo quan điểm của Triệu Như Mộng, cô ta và Lý Trạch Vũ đã bái đường rồi, điều này đồng nghĩa với việc hai người trở thành vợ chồng!
Vậy nên dù Lý Trạch Vũ có ngủ miết thì cô ta cũng không lộn xộn, đợi đối phương tỉnh dậy rồi vén khăn trùm đầu cho mình.
“Sao cô vẫn còn ở đây?” Lý Trạch Vũ khó hiểu.
Triệu Như Mộng sợ hãi: “Anh vẫn chưa cởi khăn trùm đầu cho em.”
Lý Trạch Vũ kéo khăn trùm màu đỏ ra khỏi đầu đối phương rồi nói: “Giờ cô đi được rồi!”
“Ừm, chồng.” Khuôn mặt nhỏ của Triệu Như Mộng đỏ bừng. Chồng... Khóe miệng Lý Trạch Vũ giật giật mấy cái, hắn nói trong sự bất lực: “Không phải tôi đã nói rồi à? Chúng ta kết hôn là để đối phó với Hách Liên Vô Tình mà thôi, cô không cần coi trọng nó!”
“Em đã bái đường với anh rồi!” Triệu Như Mộng cau mày: “Vậy nên đời này em là người của anh”
“Tại sao cô lại cứng đầu như vậy...” Lý Trạch Vũ bất lực thật sự, hắn chỉ đành sai người đi tìm Yêu Cơ.
Một lát sau... Tấm vén được ai đó vén lên, Yêu Cơ bước vào với khuôn mặt tươi rói.
“Kỷ chủ Yêu, bà mau tới giải thích cho con gái bảo bối của bà đi.” Lý Trạch Vũ nhìn Yêu Cơ như nhìn vị cứu tinh.
Yêu Cơ liếc nhìn con gái một lượt từ trên xuống dưới, thân là người từng trải, bà ta chỉ cần nhìn qua là biết con gái chưa thật sự thành vợ người ta nên khẽ nhíu mày: “Chuyện gì vậy rể hiền?”
“Chuyện gì là sao?” Lý Trạch Vũ giật mình, nói: “Tôi và con gái bà chỉ giả vờ kết hôn thôi, nhưng con gái bà lại nằng nặc coi như thật, phiền bà khuyên nhủ con gái giúp tôi!”
Lý Trạch Vũ vốn tưởng Yêu Cơ sẽ giải thích rõ ràng với Triệu Như Mộng, nhưng ai ngờ bà ta lại bất ngờ thốt lên câu hỏi: “Kết hôn giả gì chứ? Kết hôn mà cũng có giả với thật cơ à?”
Mẹ nó! Lý Trạch Vũ có một dự cảm chẳng lành.
Yêu Cơ nói năng hùng hồn đầy lý lế: “Thánh Vương để Như Mộng đính hôn với con, từ đầu tới cuối con không hề từ chối câu nào, bây giờ đã bái đường xong rồi, đến lúc động phòng con lại nói kết hôn giả với con gái mẹ?”
"Kỳ chủ Yêu, bà nói vậy là ý gì chứ? Lúc ấy tôi đồng ý là để đối phó với Hách Liên Vô Tình!” Khi nói chuyện, Lý Trạch Vũ vô thức liếc Triệu Như Mộng một cái rồi lại tiếp tục: “Chứ từ đầu chí cuối tôi chưa từng có ý muốn cưới con gái bà!”
Câu nói có tính sát thương cực kỳ cao, Triệu Như Mộng rơi lệ.
“Hỗn láo!” Yêu Cơ nổi giận: “Họ Lý, tôi cảnh cáo cậu, cậu đối phó Thánh Vương cũng được, mà thật lòng cưới con gái tôi cũng thế. Bây giờ con gái tôi đã bái đường với cậu trước mặt bao nhiêu người rồi vào động phòng, Từ nay về sau, lúc sống nó sế là người của nhà họ Lý, chết thành ma nhà họ Lý, cậu dám phủ nhận thử xeml”
“Tôi... Tôi...” Lý Trạch Vũ muốn nói lại thôi.
Hắn nhìn điệu bộ muốn liều mạng sống chết của Yêu Cơ rồi lại nhìn thoáng qua Triệu Như Mộng đang khóc thút thít, cảm giác đầu đau như búa bổ.
“Tôi cái gì mà tôi?”