Không có ai sao?
“Roẹt!”
Tấm rèm trước lều được vén ra, Yêu Cơ bước tới với nét mặt nghiêm trọng.
“Sao con lại ở đây?”
Yêu Cơ vừa mở miệng đã chất vấn: “Như Mộng đâu?”
Lý Trạch Vũ gãi đầu, đáp: “Con vừa gọi cho cô ấy rồi, cô ấy sẽ quay về ngay.”
“Thằng nhãi này... Haizz!” Yêu Cơ thở dài, muốn nói rồi lại thôi.
Lý Trạch Vũ bĩu môi: “Than thở gì, có vấn đề mẹ cứ nói thẳng.”
“Con gái mẹ là một cô gái tốt, con đừng phụ con bé!” Yêu Cơ nhấn mạnh lần nữa.
Nhắc tới chuyện này là Lý Trạch Vũ lại thấy đầu to ra, hắn vội chuyển chủ đề: “Con đói rồi, mẹ mau kêu người làm gì đó cho con ăn đi. Cứ dê nướng nguyên con hoặc heo sữa nướng là được rồi, không cần phức tạp quá đâu.”
Yêu Cơ trừng mắt lườm hắn: “Giờ con vẫn còn tâm trạng ăn uống à?”
Lý Trạch Vũ bắt chéo chân, cười nói với vẻ hờ hững: “Người là sắt, cơm là thép, bỏ một bữa đói chết đi được ấy. Trời sập còn không quan trọng bằng việc không có cơm ăn.”
Yêu Cơ lo lắng sốt ruột: “Vừa nãy người của mẹ tới báo, Thánh Vương tập hợp tất cả những quản lý cấp cao của Thần cung lại suốt một ngày trời, không biết là họp bàn cái gì!”
Hách Liên Vô Tình gọi tất cả trừ Lý Trạch Vũ, ngay cả bà ta cũng không thèm gọi, điều này chứng tỏ Hách Liên Vô Tình đang dần mất niềm tin vào bà ta!
Nghe tới đây, tròng mắt Lý Trạch Vũ xoay chuyển, sau đó hắn đứng dậy nói: “Để con đi xem thử.”
“Này, con...” Yêu Cơ còn chưa kịp nói thêm gì, Lý Trạch Vũ đã vén rèm rời đi.
Một lát sau...
Khi Lý Trạch Vũ xuất hiện bên ngoài lều trại của Thánh Vương, vài tên đệ tử của Vô Tình Thần cung lập tức tiến tới ngăn cản hắn lại.
“Mẹ nó, ông đây là phó Thánh Vương đấy, các người dám cản ông à?” “Bốp bốp!”
Lý đại đương gia vừa nói vừa xuống tay, mấy tên đệ tử Thần cung bị hắn đánh ba quyền đã ngã xuống đất.
“Hỗn láo, ai dám to gan thế hả?” Một kỳ chủ nghe bên ngoài có người đột nhập thì hùng hổ lao ra.
“Bốp!”
Lý Trạch Vũ giơ tay giáng người nọ một cái bạt tai: “Hỗn láo, ông mắng ai vậy?”
Tên kỳ chủ kia ăn một cái tát xong giận mà không dám nói gì.
Lý Trạch Vũ không thèm để tâm tới tên kỳ chủ kia, vén rèm đi vào, nói: “Ồ, náo nhiệt thật đấy, mọi người đang liên hoan sao? Vừa hay, tôi vẫn chưa ăn cơm!”
Dứt lời, Lý Trạch Vũ không màng ánh mắt của tất cả mọi người, thản nhiên ngồi xuống vị trí bên cạnh Hách Liên Vô Tình.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Tất cả mọi người tôi nhìn anh, anh lại nhìn tôi, cuối cùng đành đổ dồn mọi sự chú ý lên Hách Liên Vô Tình. Bọn họ muốn xem Thánh Vương sẽ xử lý tên “phó Thánh Vương” không hiểu lễ nghĩa này thế nào!
“Người đâu, mang rượu với thức ăn lên đây, ăn cơm
Ai cũng định ninh một suy nghĩ rằng dù Hách Liên Vô Tình không xử lý Lý Trạch Vũ thì ít cũng phải quở trách vài câu! Nhưng mang rượu và thức ăn lên, ăn cơm ư?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Chưa đến mười lăm phút sau, người làm chuẩn bị một bàn đầy đủ những món ngon bắt mắt.
Lý Trạch Vũ giọng khách át giọng chủ, hào hứng hô lên với mọi người: “Còn ngồi lì ra đấy làm gì? Mau ăn đi!”
“Tất cả cùng ăn đi.” Hách Liên Vô Tình nói.
Mọi người đã họp bàn cả ngày nên đúng là có hơi đói bụng thật, vì thế họ cũng không khách sáo, cùng ăn uống thỏa thích với Lý Trạch Vũ. Chỉ có Hách Liên Vô Tình là ngồi im như phỗng, nhíu chặt mày, không ai biết lão ta đang suy nghĩ cái gì!
“Ách!” Lý Trạch Vũ ăn uống no nê xong hô: “Đồ ăn không có độc đâu, mọi người cứ ăn từ từ!”
Mẹ!
Mọi người vốn đang ăn uống vui vẻ, nghe thấy chữ “độc”, ai nấy cũng đơ cứng
người. Dù sao thì lúc rạng sáng bọn họ đã bị trúng độc một lần, nên giờ vẫn bị ám ảnh!
“Mấy người nhìn tôi làm gì?” Lý Trạch Vũ cười he he: “Đồ ăn này là do đích thân Thánh Vương sai người chuẩn bị, chắc các người không nghi ngờ Thánh Vương hạ độc đâu nhỉ?”
Nghe tới đây, trái tim đang treo lủng lẳng của mọi người dần hạ xuống. Sao. Hách Liên Vô Tình có thể hạ độc bọn họ được?
Nhưng khi mọi người đang chuẩn bị ăn tiếp thì...
“Ai u, bụng tôi đau quá, bỏ mẹ rồi, đồ ăn này có độc!” Lý Trạch Vũ bỗng ôm bụng kêu gào.
Mọi người lại bị doạ lần nữa, ai nấy cũng trợn mắt há hốc mồm, cùng nhìn về phía Hách Liên Vô Tình giống như xác minh lại “Thánh Vương, ngài hạ độc thật đấy à?”
Nhưng ngay sau đó... Lý Trạch Vũ lại ngồi thẳng người, cười he he: “Đừng căng thẳng, tôi đùa mọi người chút thôi, khuấy động bầu không khí ấy mà...”