Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 607: C607: Vậy sao



Một đám đông lao vào bộ lạc Chính Bạch Kỳ.

Nam Cung Thạc dẫn đầu với khí thế bức người, mười mấy đệ tử của Vô Tình Thần cung đi ngang qua bị ông ta đá chết.

“Lão Nam, ra đòn đẹp lắm!” “Quả không hổ là người bảo vệ, tuyệt vời..."

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong vừa vỗ tay vừa reo hò, đây là lần đầu tiên hai người họ tham gia vào trận chiến có quy mô to như vậy nên ai nấy cũng kích động, hưng phấn.

Hách Liên Vô Tình đứng cách đó không xa thấy cảnh tượng này thì tỏ ra nghiêm trọng.

Các cơ quan quan trọng của chính phủ đều có người của bọn họ cài c ắm vào, một khi phái nhân viên xuất động với quy mô lớn, bọn họ sẽ là người nhận được tin tức đầu tiên. Nhưng lần này thì khác, một nhóm người đông như vậy tiến vào. dãy núi Ural mà lão ta không hề hay biết, điều này khiến lão ta không dám tin vào mắt mình.

“Thiếu gia, chúng tôi tới đây!” Vật Tương Vong gân cổ lên gào.


Cẩu Phú Quý cũng không chịu yếu thế: “Đám chó má của Vô Tình Thần cung đâu, mau ra đây đấu một trận sống mái với ông Cẩu của chúng mày!”

Lý Trạch Vũ khoanh tay trước ngực, nhìn về phía Hách Liên Vô Tình với ánh mắt cợt nhả: “Lão Hách, nếu để so về số lượng người thì tôi chưa bao giờ thua!”

“Ha ha..” Hách Liên Vô Tình cười khẩy: “Người nhiều thì có ích lợi gì? Mỗi đệ tử dưới trướng bổn tọa đều là cao thủ một đấu mười, cậu dẫn từng này người tới vẫn chưa đủ để giết họ đâu!”

“Vậy sao?”

Lý Trạch Vũ tỏ ra suy tư.

Để trở thành Thánh ky sĩ bảo vệ an toàn cho Thánh Hoàng sẽ phải trải qua hàng ngàn hàng vạn cuộc tuyển chọn, ngay cả những người yếu nhất cũng đạt thực lực chiến binh (cảnh giới Tiểu Thừa), và cũng có thực lực chiến vương (cảnh giới Đại Thừa).

Chưa kể những Thánh ky sĩ được phái đi lần này là do đích thân Kardashian lựa chọn, trong số ba nghìn người đó có hơn một trăm người ở cấp chiến thần (cảnh giới Tông Sư) và có năm cường giả cấp chiến hoàng (cảnh giới Võ Thánh).

Có thể nói một đội quân như vậy đủ để đánh bại một tiểu quốc nào đó.

Mặc dù đệ tử của Vô Tình Thần cung mạnh hơn người thường rất nhiều, nhưng khi đấu với Thánh ky sĩ, họ sẽ không có lợi.

Chỉ trong chốc lát, Thánh ky sĩ đã tận dụng lợi thế về nhân số để xử lý hơn hai trăm đệ tử của Vô Tình Thần cung.

“Lão Hách, đầu hàng đi, tất cả những người bên ngoài đều là người của tôi!” Lý Trạch Vũ có ý tốt khuyên nhủ.


“Đầu hàng? Ha ha ha...” Cuối cùng Hách Liên Vô Tình cũng nhận ra có gì đó không đúng, vì thế lão ta vung tay nói: “Đi theo bổn tọa!”

Giữ được đồi xanh không lo thiếu củi! Vô Tình Thần cung vẫn còn mấy vạn thành viên, chỉ cần bọn họ rời khỏi đây thì không bao lâu nữa vẫn có thể ngóc đầu lên được. Nhưng tiếc là ông trời không chiều lòng người!

“Sư đệ! Sư huynh tới rồi đây...”

Tiếng của đạo sĩ Vân Trung truyền đến từ đằng xa.

Hơn mười cường giả tựa như hổ dữ lao xuống núi, ai cũng đằng đằng sát khí xông vào bộ lạc.

Hách Liên Vô Tình vốn định dẫn một đám kỳ chủ phá vòng vây, nhưng ai ngờ lại bị đoàn người của đạo sĩ Vân Trung cản lại.

“Chết đi cho bổn tọa!” Hách Liên Vô Tình tức tối tung ra một đòn. Mẹ nó!

Quả nhiên là đạo sĩ Vân Trung nhận ra Hách Liên Vô Tình, ông sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.


Mặc dù thực lực của đạo sĩ Vân Trung không tồi, nhưng nếu để so sánh với tên ác ma này thì đúng là không khác gì gặp sư phụ.

Muốn chết à?

“Sư đệ, cứu ta!” Cuối cùng đạo sĩ Vân Trung đành bất chấp thể diện, gân cổ lên cầu cứu.

“Sư huynh đừng hoảng, sư đệ tới đây!” Lý Trạch Vũ bước tới chắn trước mặt đạo sĩ Vân Trung.

Ngay giây trước, chính sư huynh là người tuyên bố tới trợ giúp sư đệ, vậy mà giây sau đã thành sư đệ cứu sư huynh! Cảnh tượng này thực sự buồn cười!

“Phanh phanh —” Hách Liên Vô Tình và Lý Trạch Vũ ra đòn đối đầu nhau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.