Mười sáu kỳ chủ, đây là nội tình lớn nhất Vô Tình thần cung.
Sau lưng mỗi vị kỳ chủ nắm trong tay quyền lực giao thiệp rộng lớn, đây là thứ người khác không tưởng tượng nổi.
Cho dù Lý Trạch Vũ cũng giống vậy.
Trước đó hắn tưởng sau lưng những kỳ chủ này chỉ cấu kết với một vài quyền quý, nhưng sau khi bị tra hỏi một cách nghiêm khắc mới biết mình đã sai lầm biết bao nhiêu.
Từ quan chức thôn đến quan huyện, đến thống đốc một tỉnh.
Trong mười sáu tỉnh, mỗi tỉnh ít nhất có một phần năm quan lại quyền quý có liên quan với Vô Tình thần cung.
Không chỉ như thế, trong quân phủ cũng có không ít đại lão thực quyền bị Vô Tình thần cung thu mua.
Có thể nói chỉ cần Hách Liên Vô Tình cầm vũ khí nổi dậy thì có thể được nhiều người ủng hộ.
Đi ra từ lầu vải thẩm vấn, Lý Trạch Vũ liên tục hút mấy điếu thuốc.
“Gậu chủ, ông Long tới.” Cẩu Phú Quý vừa nói xong thì nhìn thấy Vật Tương Vong mang theo Long Thanh Phong và mấy người Long Tổ đi tới.
“Nhóc con, quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu! Ha ha ha..” Long Thanh Phong sảng khoái cười to.
Nhưng mà một khắc sau khi Lý Trạch Vũ nói tin tức mình đã gặng hỏi ra, ông †a có thế nào cũng không cười nổi nữa.
Ánh mắt Long Thanh Phong trống rỗng, trên mặt thậm chí lộ ra vẻ hoảng sợ: “Long Chủ đã đánh giá cao sức mạnh Vô Tình thần cung nắm giữ hết khả năng,
thật không ngờ vẫn khinh thường những loạn thần tặc tử này.”
Vừa nói vừa chuyển đề tào: “Chuyện này quan trọng, tôi phải tự mình trở về báo cáo, cậu cùng tôi trở về nhé?”
“Ừm” Lý Trạch Vũ vui vẻ đáp lại. Một lát sau, một chiếc máy bay trực thăng đáp xuống trước mặt hai người.
“Tiểu Naml”
“Gậu Thiếu có gì dặn dò?” Lý Trạch Vũ vỗ vai Nam Cung Thạc nói: “Phần việc còn lại giao cho ông, áp giải tất cả mọi người Vô Tình thần cung về Hoàng Thành.”
Trước mắt mà nói ngoại trừ những thánh ky sĩ, bất cứ bộ môn nào hắn cũng không tin tưởng được.
Giọng nói Nam Cung Thạc vang lên mạnh mẽ: “Cậu Lý yên tâm, tôi sẽ không để cho người nào chạy mất.”
Lý Trạch Vũ khẽ gật đầu, lập tức cùng Long Thanh Phong leo lên máy bay trực thăng.
Máy bay trực thăng cất cánh, từ trên cao nhìn xuống, hắn đột nhiên có dự cảm không lành.
Sau mấy tiếng, trời tờ mờ sáng.
Đèn chiếu sáng phủ Long Chủ còn chưa tắt, máy bay trực thăng đã đáp xuống phủ.
Sau khi cảnh vệ viên thông báo một lát thì Tô Cẩn Hoa mặc một chiếc áo. khoác lớn xuất hiện trước mặt hai người.
“Lão Tô.” Long Thanh Phong không dám che giấu mà nói tình báo Lý Trạch Vũ đã thẩm vấn ra trước.
Tô Cẩn Hoa vốn dĩ còn đang vui vẻ vì lãnh đạo cấp cao Vô Tình thần cung bị bắt, nhưng sau khi nghe được tin này thì lập tức trở nên nặng nề.
Một phần năm quan lại quyền quý. “Tin tức này là thật à?” Tô Cẩn Hoa nửa tin nửa ngờ hỏi.
Lý Trạch Vũ liếc xéo lão một cái nói: “Ông không tin được tôi hay cảm thấy tôi sẽ lấy chuyện này ra đùa?”
“Tôi không có ý này... Haizz!” Tô Cẩn Hoa nặng nề thở dài.
Long Thanh Phong cau mày nói: “Nếu lập tức điều động nhiều người như vậy, triều chính rung chuyển, dân chúng tất yếu sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, một khi nền tảng của đất nước bị lung lay, những gì ẩn giấu trong bóng tối rất có thể sẽ
lập tức lộ diện”
Tô Cẩn Hoa châm một điếu thuốc rồi nặng nề hút mấy phát, nhưng tâm trạng vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Tính nghiêm trọng của vấn đề khiến Long Chủ như lão cũng hơi rối loạn trong lòng.
Lý Trạch Vũ khẽ lắc đầu, bu môi nói: “Đề này thật ra rất dễ giải, tôi không biết vì sao các ông nghĩ phức tạp như vậy?”
“Cậu có ý hay?” Tô Cẩn Hoa và Long Thanh Phong đều nhìn lại.
Lý Trạch Vũ nhún vai nói: “Không dám nói ý hay, ý kiến thích hợp ngược lại có một cái.”