Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 626: C626: Sư phụ nhất trinh



Lý Trạch Vũ cầm lá trà trên tay đối phương, cười gượng: “Ra ngoài đâu chứ, tôi chỉ ra ngoài để đi dạo khoe chim thôi!”

“Khoe chim? Vậy chim của anh đâu?” Diệp Khinh Nhu thốt lên.

Lý Trạch Vũ nở nụ cười xấu xa: “Tôi mang theo bên mình, nếu cô muốn xem thì tìm một nơi không người, ví dụ như phòng tôi...

“Đồ lưu manh!” Diệp Khinh Nhu trừng mắt lườm hắn, bước nhanh vào trong nhà.

Thấy bóng lưng thướt tha của cô ấy, Lý Trạch Vũ lại nở nụ cười.

Đang ngủ gà ngủ gật lại có người kê gối lên đầu cho, xem ra có thể báo cáo kết quả công việc được rồi!

Nhưng đúng lúc này, lại có thêm một chiếc Toyota Land Cruiser dừng lại. Lý Trạch Vũ xoay người nhìn... Bỏ mẹ rồi! Là Triệu Như Mộng!

Triệu Như Mộng bước xuống xe, nhìn thấy Lý Trạch Vũ cô ta vui mừng khôn xiết, nói: “Anh ở nhà à? Vừa đúng lúc!”

“Đúng lúc gì?” Lý Trạch Vũ xụ mặt xuống, hắn nói với giọng bực tức: “Tôi nhận ra cô đúng là một người phụ nữ cố chấp bướng bỉnh! Mẹ nó chứ, tôi đã nói rõ ràng hết rồi, cô còn muốn gì nữa?”

“Em... Em đã nghĩ kỹ rồi!” Trên nét mặt lạnh băng của Triệu Như Mộng xuất hiện sự căng thẳng: “Anh là chồng em, hầu hạ anh là nghĩa vụ của em, vậy nên em đã quay về!”


“Thật không?” Lý Trạch Vũ nhìn Triệu Như Mộng một lượt từ trên xuống dưới, tự dưng hắn lại mang tâm thế đứng núi này trông núi nọ.

Người phụ nữ này không xinh đẹp bằng Diệp Khuynh Thành, dáng người kém Trần Thanh Tuyết, nhưng từ cô ta có thứ khi chất riêng biệt. Giống như một đoá hoa mai kiêu ngạo, khiến người ta có ham muốn chinh phục.

“Ừm” Triệu Như Mộng ngại ngùng gật đầu.

Khoảnh khắc Triệu Như Mộng cúi đầu xuống, vẻ giảo hoạt thoáng vụt qua mắt cô ta.

“Mẹ nó, tôi phục thật sự!” Lý Trạch Vũ cũng lười để ý tới người phụ nữ này, hắn cầm lá trà rồi xoay người rời đi.

Mà Triệu Như Mộng đâu đồ mà bỏ đi lúc này, cô ta tung tăng đi phía sau Lý Trạch Vũ.

Trong sảnh chính, Lý Viễn Sơn và Lý Định Quốc vui sướng cười to.

Diệp Khinh Nhu ngồi phía chính diện cũng nở nụ cười tươi rói, trông cô ấy có phần ngượng ngùng.

Có thể thấy ba người họ nói chuyện rất vui vẻ.

Lát sau, Lý Trạch Vũ và Triệu Như Mộng đi tới, họ còn chưa kịp tới để giới thiệu thì...

“Cậu chủ, cậu chủ..” Ông quản gia vội vã chạy vào. Lý Trạch Vũ hoài nghỉ: “Có chuyện gì vậy?”

“Bên ngoài có một lão hòa thượng, một ni cô và một cô gái trẻ tuổi, bọn họ muốn tìm cậu!”

Lão hoà thượng và ni cô ư?

Dương như Lý Trạch Vũ đã đoán được là người phương nào, hắn nói: “Mau mời vào đi!”

“Không cần mời, vi sư tự vào được!” Giọng của hoà thượng Nhất Trinh vang

lên. “Lộc cộc...”


Phía sau họ là một đám hộ vệ của nhà họ Lý, trông như sắp xông pha chiến trường vậy.

Quản gia còn chưa kịp chạy vào thông báo, hoà thượng Nhất Trinh đã xông thẳng vào. Với khả năng của ông, làm sao đám hộ vệ đó có thể ngăn cản được?

“Mấy người lui xuống hết đi!” Lý Trạch Vũ phất tay với đám hộ vệ, sau đó dặn dò ông quản gia: “Mau ra mời sư thái và cô gái bên ngoài vào đây.”

“Dạ được!” Ông quản gia chậm rãi rời đi.

Mấy người Lý Viễn Sơn cùng đổ dồn sự chú ý về phía hoà thượng Nhất Trinh. “Nhóc con, vị đại sư này là ai?”

“Sư phụ cháu!”

Sư phụ?

Lý Viễn Sơn và Lý Định Quốc nhìn nhau, cả hai lập tức đứng dậy khỏi ghế ngồi.

“Mời đại sư ngồi maul” “Người đâu, đem trà lên!”

Có thể nói ngay cả long chủ Tô Cẩn Hoa đích thân đến cũng không thể khiến hai người họ khách sáo như vậy.

Hoà thượng Nhất Trinh cũng không ra vẻ gì, ông cười rồi ngồi xuống.


“Sư phụ Nhất Trinh, sao người lại tới đây?” Lý Trạch Vũ tò mò hỏi.

“Khụ khụ”

Hoà thượng Nhất Trinh hăng giọng nói: “Thời còn trẻ vi sư mắc nợ Quyên Nhi nên muộn nhân cơ hội này đưa bà ấy đi du lịch giải sầu, bù đắp cho bà ấy.”

Nói là vậy, nhưng thực tế thì không.

Lão hoà thượng ngây người trong núi xuống mấy ngày, ông thật sự không chịu nổi nữa rồi, nhưng tiếc là ông đã đồng ý với Lý Trạch Vũ rằng sẽ bảo vệ an †oàn cho Tề Tiên Nhi.

Và kết quả là ông đã dùng cớ này để dẫn một già một trẻ xuống núi.

“Vừa hay hôm nay là tết, sư phụ với sư thái ở lại nhà con dùng bữa cơm tất niên, ngày mai đi cũng không muộn!”

Trong lúc nói chuyện, Lý Trạch Vũ còn cố tình ghé sát tai hoà thượng Nhất Trinh thì thầm: “Ông cố nhà con sưu tầm được rất nhiều rượu ngon, người có lộc ăn đấy!”

Nếu là ngày thường, nghe thấy hai chữ “rượu ngon”, chắc chắn hai mắt hoà thượng Nhất Trinh sẽ sáng bừng, nhưng giờ phút này ông lại tỏ ra thờ ơ. Bởi vì ông đang dán mắt vào Triệu Như Mộng...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.