“Cô gái này cũng không tồi, có sự giản dị chất phác của người dân nơi thảo nguyên mà cũng không mất vẻ hào phóng sang trọng của người Hán.” Lý Viễn
Sơn rất hài lòng về Triệu Như Mộng.
Lý Định Quốc cũng rất tán đồng: “Cha, vậy là nhà giả kim năm xưa tính cũng chuẩn nha, thằng nhóc thối này đúng là số đào hoa...”
Hai cha con châu đầu ghé tai thì thầm. Ở một diễn biến khác...
Hoà thượng Nhất Trinh nhiệt tình rót rượu gắp đồ ăn cho sư thái Diệt Tình, nhưng ánh mắt vẫn luôn vô tình hoặc cố ý liếc nhìn Triệu Như Mộng.
“Lão già này, ông nhìn chằm chằm con gái người ta làm gì vậy?” Sư thái Diệt Tình tò mò hỏi.
Hoà thượng Nhất Trinh lên tiếng nhắc nhở: “Quyên Nhi, bà thử nhìn kỹ khuôn mặt cô gái này đi, có phải cô ấy rất giống một người không?”
Hả?
Sư thái Diệt Tình cau mày, bắt đầu đánh giá Triệu Như Mộng trong âm thầm.
“Sao hả?” Hoà thượng Nhất Trinh quan tâm hỏi.
Sư thái Diệt Tình cau mày thật chặt, dường như trong ánh mắt thoáng qua sự kinh hãi không thể che giấu: “Ông không nói tôi cũng không nhìn ra, đúng là quá giống! Chỉ là... Không phải ác ma năm đó không có con cháu đời sau hay sao? Chắc hai người họ không có quan hệ gì đâu!”
“Cái này chưa thể chắc được...”
Hoà thượng Nhất Trinh hạ thấp giọng nói: “Giống như hai chúng ta, nếu chúng ta không nói thì trong giang hồ có ai biết về quan hệ giữa chúng ta đâu?”
Nghe tới đây, sư thái Diệt Tình trừng mắt lườm ông một cái, nhưng sau lại trịnh trọng giải thích: “Vậy để Trạch Vũ điều tra thử đi, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”
“Ừm” Hoà thượng Nhất Trinh gật đầu tán đồng.
“Ông cụ Lý, cháu kính ông một ly!”
“Chú Lý, cháu cũng kính chú một ly!”
Diệp Khinh Nhu và hai cha con Lý Viễn Sơn cùng trao nhau chén rượu, phong thái của một quân anh hùng được thể hiện trọn vẹn trên bàn tiệc.
Sau khi uống ba lần rượu, Lý Viễn Sơn cảm khái: “Ông Diệp thật tốt số, có được đứa cháu gái tốt bụng thế này!”
Trong lúc nói chuyện, ông ấy còn cố tình liếc Lý Trạch Vũ, nói với hàm ý sâu xa: “Cô gái tốt thế này, không biết sau này thằng nhóc thối nào có số hưởng đây!"
Mặt Diệp Khinh Nhu vốn đã đỏ sẵn do men say, nghe thấy câu này cô ấy lại càng xấu hổ hơn, mặt đỏ bừng: “Ông cụ Lý đừng trêu cháu!”
Lý Viễn Sơn vẫn đang định nói gì đó, bấy giờ Lý Định Quốc lại lén đá vào chân ông ấy dưới gầm bàn, lúc ấy Lý Viễn Sơn mới dần tỉnh táo lại.
Trên bàn ăn này không chỉ có một cô nhóc nhà họ Diệp, họ phải quan tâm cả cảm nhận của những người khác nữa.
“Nào nào nào, chúng ta cùng nâng chén chúc mừng!” Lý Định Quốc giơ chén rượu mong chữa cháy bầu không khí.
“Nào!”
“Cụng ly!”
“Chúc mừng năm mới..."
Bữa cơm tất niên năm nay thật náo nhiệt, bầu không khí cũng rất sôi động.
Lý Trạch Vũ ngậm điếu thuốc trong miệng, nhả khói.
“Hút ít thuốc thôi, hút thuốc hại sức khoẻ!” Triệu Như Mộng đứng bên cạnh khuyên nhủ: “Anh không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con chúng ta sau này chứ!”
“Khụ khụ khu...” Lý Trạch Vũ bị sặc.
Triệu Như Mộng cẩn thận vỗ lưng hắn, thể hiện đúng dáng vẻ của một người vợ hiền mẫu mực.
Tê Tiên Nhi đứng một chỗ chứng kiến cảnh tượng vừa rồi chỉ biết nghiến chặt răng hàm, trừng mắt liếc Lý Trạch Vũ một cái.
Vất vả lắm bữa tiệc mới kết thúc, Lý Trạch Vũ là người rời đi đầu tiên, hắn cũng không thèm ngoái lại nhìn lấy một cái.
Nhưng Triệu Như Mộng lại tung ta tung tăng theo hắn ra đây. “Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Giọng Lý Trạch Vũ có vẻ không vui.
Triệu Như Mộng rụt rè: “Em... Em không muốn gì cả, em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi.”
Dáng vẻ mềm yếu đáng yêu của cô ta khiến Lý Trạch Vũ không thể tức giận nổi nữa.
“Có phải vì anh nghĩ chúng ta vẫn chưa động phòng nên không chịu thừa nhận em là vợ đúng không? Nếu đã vậy thì... Giờ chúng ta động phòng đi!” Dường như Triệu Như Mộng đã lấy hết can đảm, tỏ vẻ “em không nói giỡn”.
Nếu đổi lại là một người đàn ông bình thường khác, khi nghe được lời này chắc sẽ mừng như điên. Dù sao thì vẫn có câu chết dưới hoa mẫu đơn có thành quỷ cũng vẫn sướng mài!
Nếu để mà nói thì Triệu Như Mộng muốn đẹp có đẹp, muốn dáng người chuẩn có dáng người chuẩn, đàn ông thích cô ta xếp hàng dài từ Hoàng Thành đến nước Lãng Mạn!
Đối mặt với người phụ nữ cố chấp bướng bỉnh như vậy, Lý đại đương gia lùi về sau mấy bước, nói: “Tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý!”
“Không phải ban ngày anh còn muốn...”
“Tôi làm bộ!” Lý Trạch Vũ ngắt lời cô ta: “Cô nghe xem như này được không, trước khi chúng ta động phòng thì đừng nhắc gì tới quan hệ vợ chồng, OK?”
Triệu Như Mộng hỏi: “Vậy khi nào chúng ta động phòng?”
“Cái này... Cái này...”
Lần đầu tiên Lý đại đương gia cảm thấy “lên giường” với phụ nữ là một chuyện đau đầu...