Đúng lúc này, một đám ninja mặc đồ trắng ào vào trong, trong tay đều cầm katana.
Okura Maafyei liếm đôi môi đỏ, không hề sợ hãi, nói: “Quân Đế, thần phục. tôi đi, tôi nhất định sẽ cho cậu hưởng thụ những thứ tuyệt vời nhất trên đời này.”
“Bộp!”
Lý Trạch Vũ hành động, một lưỡi dao kukri hiện ra trên tay hắn, hắn gần như. lao vào giữa đám ninja trong nháy mắt.
Hai gã ninja đứng gần hắn nhất thật sự bất hạnh, chưa kịp vung đao đã thấy cổ bị cắt ngọt một đường.
“Keng keng keng...ˆ
Mười mấy ninja còn lại đồng thời xuất đao, tốc độ nhanh đến mức làm người †a căm phẫn.
Đáng tiếc là có người còn nhanh hơn bọn họ!
Lưỡi đao kukri trong tay Lý Trạch Vũ dường như chứa đựng linh tính, cứ vung về hướng nào là lại “gặt” được thêm mạng ở hướng đấy.
Lưỡi dao kề cổ, hơn mười ninja áo trắng chưa kịp kêu rên đã bị hạ gục.
Mọi việc xảy đến quá nhanh, nhanh đến nỗi Okura Maafyei cũng không kịp phản ứng lại.
Yoshino đứng bên cạnh cũng sợ đến mức mặt mũi vặn vẹo, toan chạy trốn theo bản năng.
“Bụp!”
Lưỡi dao trong tay Lý Trạch Vũ bắn ra như mũi tên rời cung, trực tiếp xuyên thủng tim Yoshino.
“Quân Đế!”
Đôi mắt Okura Maafyei hiện lên vẻ khiếp đảm, mặc dù nó trôi qua rất nhanh nhưng Lý Trạch Vũ vẫn nhận ra nó.
“Bà đoán xem, liệu Kitao Kazuo có thể nghe lệnh bà rồi điều động lực lượng đặc nhiệm đến đây hay không?”
Lý Trạch Vũ ngậm một điếu thuốc lên miệng, trên mặt hiện ra ý cười sâu xa. Đồng tử của Okura Maafyei chợt co lại, đột nhiên nghĩ đến một khả năng!
Mấy trăm người thuộc quân U Minh xuất hiện trong Khu vườn Tương Lai, những người canh gác bên dưới không thể không phát hiện chút dấu vết nào.
Nếu quân U Minh giết hết toàn bộ người canh gác thì bọn họ cũng sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, ồn ào lâu như vậy thì người của chính phủ nhất định sẽ phát giác ra thôi.
Nhưng tại làm sao mà đến bây giờ Kitao Kazuo vẫn chưa gọi điện hỏi thăm...
“Kitao Kazuo phản bội, đi theo phe cậu hả?”
Okura Maafyei lạnh lùng hỏi.
Lý Trạch Vũ lắc đầu, đáp: “Không, ông ta chết rồi!” Cái gì!
Okura Maafyei một lần nữa biến sắc.
Sau khi Yoshikawa Tomirou chết, bà ta đã hao phí biết bao tiền bạc của cải mới đẩy Kitao Kazuo lên làm thủ tướng được, ông ta cứ vậy mà chết sao?”
Bà ta không muốn tin, nhưng trực giác mách bảo rằng đây là sự thật. Bởi lẽ Quân Đế không cần nói dối làm gì!
“Nếu bà chỉ đơn thuần muốn đối phó tôi, có lẽ tôi sẽ không sẽ không lặn lội ngàn dặm xa xôi tới đây giết bà, vì thứ kiến hôi như bà thật chẳng xứng đáng.”
“Nhưng, bà ngàn vạn lần không nên giết Yoshikawa Tomiroul”
Nói đến đây, ánh mắt Lý Trạch Vũ bùng lên sát khí: “Dám đụng đến người của tôi, hôm nay dù ông trời có tới cũng không cứu nổi bà đâu!”
Okura Maafyei thắt chặt thắt lưng, toàn thân cũng phát ra khí thế chiến đấu: “Đã vậy thì hãy để tôi lãnh giáo sức mạnh của Quân Đế đi!”
“Bà muốn đấu với tôi một trận?”
“Ha ha ha...”
Lý Trạch Vũ cất giọng cười lớn, khinh thường nói: “Bà có nghĩ mình thật sự không xứng không?”
“Không xứng ư?”
Okura Maafyei nhếch môi cười lạnh.
“Rầm rầm..."
Vách tường sau lưng Okura Maafyei từ từ hiện ra một lỗ hổng khổng lồ.
Lý Trạch Vũ chăm chú quan sát, phát hiện có một lão già tóc tai bạc phơ bù xù đang ngồi xếp bằng ở bên trong.
Ông già nhắm nghiền hai mắt, tau phải nắm một thanh đao dài.
“Quân Đế, chắc cậu không biết vị tiền bối ở đăng sau tôi là ai đâu nhỉ? Để tôi giới thiệu cho cậu nhé...”
Okura Maafyei phì cười, sau đó quay đầu hướng về phía ông già râu bạc, ánh mắt tràn đầy vẻ cung kính: “Tiền bối tên là Fujiki Hajime, là cường giả mạnh
nhất trong hàng trăm hàng năm qua của Nhật Bản!”
Khi bà ta nói dứt lời, ông già râu bạc lập tức mở mắt ra, ánh mắt nhắm thẳng vào Lý Trạch Vũ: “Đồ nhi Ichiryu của tôi là do cậu giết?”
Thì ra là sư phụ của Kawasaki Ichiryul Lý Trạch Vũ gật đầu, nhếch mép cười khẩy.
“Đúng rồi đấy, tôi sẽ thưởng cho ông bằng cách để ông theo xuống cùng đồ nhi...”