Hoàng Thành nước Hạ, phủ Long Chủ.
Làn sương khói mờ ảo bay lượn lờ khắp phòng họp, bảy đại lão do Tô Cẩn Hoa chỉ huy đều cau mày, ánh mắt tỏ rõ sự nghiêm trọng.
Rít... Hà...
Ninh Trạch Bình rít một hơi thuốc, hai mắt ông bỗng sáng rực, ông đứng bật dậy khỏi ghế ngồi.
“Lão Ninh, ông đừng có nhảy dựng lên thế được không?” “Mọi người ở đây bị ông doa sợ rồi đây này...” Vài người lần lượt mở miệng oán trách.
Chỉ có Tô Cẩn Hoa là để ý tới đôi mắt sáng rực và nét mặt kích động của Ninh Trạch Bình, bèn hỏi: “Lão Ninh, có phải ông nghĩ ra cách hay ho gì rồi không?”
Tô Cẩn Hoa vừa dứt lời, tất cả những người còn lại đồng loạt nhìn về phía Ninh Trạch Bình.
Ninh Trạch Bình kích động gật đầu: “Không sai, tôi cảm thấy có người có thể làm được chuyện này!”
Nghe tới đây, tinh thần mọi người phấn chấn hơn hẳn.
Phải nói là bây giờ đến cả Long Thiên Quân cũng không dám chắc chắn về nhiệm vụ khiến bọn họ phải đau đầu lần này, vậy ai mới có thể khiến Ninh Trạch Bình xem trọng như thế?
“Lý - Trạch - Vũ!” Ninh Trạch Bình nhấn mạnh từng chữ.
Khoảnh khắc ấy, bầu không khí im lặng bao trùm khắp phòng họp, thậm chí người ta có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Rít... Hà... Mãi một lúc lâu sau, tiếng hút thuốc đã phá vỡ bầu không khí yên lặng này.
Tô Cẩn Hoa nhả một làn khói trắng, nhíu mày: “E là thằng nhóc đó cũng không gánh nổi chuyện này đâu!”
“Lão Tô, thử một lần đi!”
“Đúng vậy, thủ đoạn của thằng nhóc đó khủng bố như vậy, ngay cả những tổ chức tà giáo như Vu giáo với Vô Tình Thần cung cũng bị huỷ diệt dưới tay cậu ta, biết đâu cậu ta thật sự làm được chuyện này!”
“Dù sao thì thử một lần cũng chẳng mấy gì...” Mấy người khác cũng lần lượt lên tiếng khuyên nhủ.
Bấy giờ hàng lông mày của Tô Cẩn Hoa nhăn thành hình chữ xuyên (JI),nói: “Đúng là có thể dùng hai chữ “yêu nghiệt” để hình dung về thủ đoạn của Trạch Vũ, nhưng chuyện lần này cần phải xuất cảnh, không phải chỉ bản lĩnh là có thể hoàn thành!”
Câu nói giống như gáo nước lạnh dội lên đầu mỗi người. Sự thật là như vậy!
Đúng là thực lực của Lý Trạch Vũ mạnh một cách thái quá, bảo hắn đi giết người có lế cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng nếu để hắn ra nước ngoài, vượt khó vượt nguy cứu người thì thật sự rất khó nói.
“Nói chứ, có phải các người quá hồ đồ không? Các người thử nhớ lại mà xem, lần nước Thần Tam phái quân sang nước ta, còn cả lần trước nữa, khi chúng ta không có người để điều động, không biết thăng nhóc kia kiếm đâu ra một đội ngũ tinh anh mấy nghìn người...”
Ninh Trạch Bình có một cảm giác là tất cả những người ở đây toàn say hết, chỉ mình ông tỉnh. Mà câu nói vừa rồi của ông đã khiến sáu người còn lại bừng tỉnh.
“Tôi hồ đồ, tôi thật hồ đồ!” Hàng lông mày đang nhíu chặt của Tô Cẩn Hoa dần thả lỏng, biểu cảm hưng phấn khó nói thành lời xuất hiện trên mặt lão.
“Thằng nhóc đó có thể điều động người ở nước ngoài liên tục, điều này đủ để chứng minh sức ảnh hưởng của thằng nhãi này ở nước ngoài cũng không hề nhỏ!” Ninh Trạch Bình càng nói càng kích động: “Để cậu ta thử đi, xác suất thành công thật sự rất lớn, nhưng...”
“Nhưng cái gì?” Một đại lão thốt lên.
Ninh Trạch Bình suy tư, sau đó thở dài: “Mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ lần này cực kỳ cao, chưa nói đến việc thằng nhóc kia có đồng ý hay không, chỉ riêng cửa ải của lão Lý và ông cụ Lý cũng khó mà vượt qua được!”
Nghe tới đây, mọi người lại rơi vào im lặng.
Đời thứ ba của nhà họ Lý là Lý Thần Quân đã hy sinh thân mình vì đất nước, chỉ để lại một hậu duệ duy nhất là Lý Trạch Vũ. Nếu hậu duệ duy nhất này mà gặp bất trắc gì, nhà họ Lý sẽ hoàn toàn...
Tô Cẩn Hoa thấp giọng nói: “Vì một mục đích biến đất nước ngày càng mạnh hơn, tôi tin lão Lý và ông cụ Lý sẽ đồng ý, còn về phần thằng nhóc kia thì... Cậu ta là một người yêu nước từ tận xương tuỷ, tôi tin cậu ta sẽ đồng ý!”
“Nhưng, nhưng mà...”
Ninh Trạch Bình không dám gật bừa, dù gì thì như vậy cũng quá bất công với nhà họ Lý.