Hase Taro rít từng hơi thuốc, trong lúc đang phân vân không biết nên làm gì.
“Đại nhân, có người bên ngoài muốn gặp ngài.”
Một tên bảo vệ từ từ bước vào.
“Ai?”
Hase Taro trầm giọng hỏi.
“Lộc cộc...lộc cộc...”
Tên bảo vệ chưa kịp trả lời thì bên ngoài đã vang lên tiếng giày cao gót. Sau đó, hai người phụ nữ lần lượt bước vào.
Hase Taro nhận ra người phụ nữ trẻ phía sau là Yoshikawa Sora, con gái của cố thủ tướng Yoshikawa Tomirou.
Ông ta thấy người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp phía trước có hơi quen, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.
“Chú” Yoshizawa Sora lên tiếng chào hỏi trước. Hase Taro cau mày, đương nhiên không hài lòng với hai người không mời mà đến, nhưng thân phận của Yoshizawa Sora không tầm thường, nên ông ta
vẫn gật đầu: “Bây giờ tôi không có thời gian tiếp các cô, lát nữa quay lại nhé.”
Giờ phút này ông ta rất đau đầu, thực sự không có thời gian để giải quyết chuyện của người khác.
“Ông Hase, chúng tôi không đến đây để làm phiền ông, ngược lại... chúng tôi đến đây để giúp ông giải quyết vấn đề.”
“Cô là ai?”
Hase Taro nhìn chằm chằm vào người phụ nữ hỏi. “Ngân Hồ!”
Hửm?
Nghe hai chữ này, Hase Taro đột nhiên nhớ ra: “Cô chính là học trò của Kawasaki Ichiryu?”
“Đó đã là chuyện quá khứ rồi!”
Ngân Hồ mỉm cười, đổi chủ đề: “Ông Hase, tôi có một vấn đề muốn hỏi ông.” “Cô muốn hỏi gì?”
“Ông Hase, ông có muốn lên làm thủ tướng không?”
“Cô nói cái gì?”
Nghe vậy, đồng tử của Hase Taro co rút mạnh mẽ...
Cảng Kyoto.
Người đàn ông mặc vest chờ đợi mòn mỏi, cuối cùng hơn chục phút sau đã nhận được chỉ thị.
Thả người!
Người đàn ông mặc vest xuống xe, lại quay trở lại tàu.
“Ngài Lý, mời ngài và bạn của ngài đi theo tôi.”
“Các anh em, đi thôi.”
Chẳng bao lâu, dưới sự sắp xếp của người đàn ông mặc vest, năm chiếc xe buýt lần lượt lái vào cảng Kyoto, quân U Minh cải trang thành thường dân lên xe rời đi.
Hơn chục phút sau, sân bay Quốc tế Kyoto.
Chuyên cơ đã được sắp xếp sẵn.
Một chiếc bay đến phương Tây, một chiếc bay đến nước Hạ.
“Đại đương gia, anh không đi cùng chúng tôi sao?”
Anne cau mày.
Cô tưởng rằng Lý Trạch Vũ sẽ cùng họ đi đến phương Tây, không ngờ lại phải chia tay nhau.
Trong một khoảnh khắc, lòng cô chợt cảm thấy không muốn!
“Các anh em về trước đi, tôi sẽ đến gặp mọi người sớm.”
Vẫy tay tạm biệt xong, Lý Trạch Vũ lên máy bay về nước Hạ.
Năm tiếng sau, sân bay Quốc tế Hoàng Thành.
Lý Trạch Vũ vừa bước ra khỏi sân bay đã thấy Long Thiên Quân đang đứng bên cạnh một chiếc Haval H9 phì phèo hút thuốc, cau mày, trông như đang có tâm sự.
“Thật vinh dự cho tôi khi được Long Vương đích thân đến đón.”
Lý Trạch Vũ chào hỏi, sau đó chủ động lên ghế phụ.