Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 670: C670: Cậu đến lúc nào



Mười cô nàng hoàn phì yến sấu, mặc bikini mang giày cao gót đi tới.

“Quân Đế, muốn ăn cái nào thì ăn cái đó.”

Lang Vương làm một tư thế “mời”, dáng vẻ “có phải tôi rất tri kỷ không”.

Thấy một màn này, Lý Trạch Vũ dở khóc dở cười.

Thấy hắn nửa ngày cũng không chọn cái nào, Lang Vương kinh ngạc hỏi: “Có phải không hài lòng không? Thích phụ nữ phương Đông? Không thành vấn đề, Tiểu Nhật Tử thế nào, phụ nữ chỗ đó biết hầu hạ người ta nhất.”

Lý Trạch Vũ tức giận nói: “Tôi muốn ăn cơm, là ăn cơm đàng hoàng.”

“Cơm” này còn chưa đủ đàng hoàng à?

Lang Vương khó hiểu.

“Các cô đi ra ngoài trước đi.” Lý Trạch Vũ phất tay với mười cô nàng.

Các cô nàng mang theo ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Lang Vương, sau khi thấy ông ta gật đầu đồng ý mới dám rời đi.


“Cậu đói bụng à? Tôi còn tưởng là em trai nhỏ của cậu đói chứ.” Lang Vương cười hì hì.

Một lát sau, một bàn đồ ăn ngon xuất hiện trên bàn.

..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Lý Trạch Vũ đã chưa ăn cơm cả một ngày, bụng quả thực đói, Lang Vương vừa nãy cũng chưa ăn no, hai người ngồi cùng nhau ăn như gió cuốn.

Nếu màn này bị người bên ngoài nhìn thấy, có lẽ căm đều rớt xuống hết. Dù sao Lang Vương tuyên bố muốn xử lý Quân Đế.

Một bàn đồ ăn nhanh chóng bị hai người tiêu diệt sạch sẽ như gió cuốn mây trôi.

“ỢI" Lý Trạch Vũ ợ một cái, lập tức lấy hai điếu thuốc lá ra châm lửa rồi đưa một điếu cho Lang Vương.

Lang Vương cũng không chê, sau khi nhận lấy thì bỏ vào miệng. Hít... hà...

Hai người ngồi trên ghế sa lông nuốt mây nhả khói.

“Cậu đến lúc nào?” Lang Vương mở miệng trước.

Lý Trạch Vũ trả lời chỉ tiết: “Vừa tới không lâu.”

“Trước tiên diệt trừ cái nào, Long Thần điện hay U Linh điện.”

“Để bọn họ nhảy nhót thêm mấy ngày, tôi tới tìm ông có việc khác.” “Chuyện gì?” Lang Vương tò mò hỏi.

Lý Trạch Vũ hít một hơi thuốc lá nói: “Giúp tôi tìm tung tích của một người.” Tìm người?


“Đàn ông hay phụ nữ?” Lang Vương buột miệng hỏi.

“Đàn ông.”

“Người đàn ông đó quan trọng với cậu như vậy. Mấy năm không gặp, có phải cậu cong rồi không?”

Trong lúc nói chuyện Lang Vương chỉ thấy hoa cúc siết chặt, ánh mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ lộ ra vẻ lo lắng.

Dù sao thực lực hắn quá mạnh, nếu quả thật muốn dùng sức mạnh với hắn, ông ta vốn không chống lại được.

“Mẹ nó ông mới cong, cả nhà ông đều cong.” Lý Trạch Vũ tức giận chửi ầm lên.

Thấy hắn xém chút nổi bão, Lang Vương vội cười làm lành nói: “Tôi nói đùa thôi, ha ha... Vậy cậu nói xem, muốn tìm ai?”

Lý Trạch Vũ lấy một tấm hình từ trên người ra đưa tới trước mặt Lang Vương: “Người này tên Chử Vệ Hoa, người nước Hạ, tuổi tác ngoài năm mươi.”

Lang Vương cầm lấy ảnh chụp vừa quan sát vừa nói: “Lai lịch người này là gì?”

Ông ta biết Lý Trạch Vũ muốn tìm chắc chắn không phải người bình thường, nếu không cũng không cần tìm ông ta giúp đỡ.

“Nước Anh và nước Mỹ đang nghiên cứu phát minh bom cảm biến kiểu mới...”


Lý Trạch Vũ nói toàn bộ tin tức tình báo mình biết ra, đủ để nhìn ra được hắn tin tưởng Lang Vương.

“Oh my god!" Biết được đối phương là người của nước Anh và nước Mỹ, Lang Vương lập tức hút thuốc lá để bình tĩnh lại.

Lý Trạch Vũ mở miệng hỏi: “Bao lâu có thể tìm được?”

“Tôi thật sự không dám hứa cái này.” Giọng điệu Lang Vương có vẻ không chắc, sau khi cân nhắc một lát mới dựng thẳng một ngón tay lên: “Cho tôi một tháng đi.”

Một tháng?

“Ông không nói đùa chứ?”

Lang Vương nhíu mày phàn nàn: “Bây giờ tôi còn không biết tên kia ở đâu, một tuần cậu đã bắt tôi đưa người tới trước mặt cậu, chuyện này quả thật hơi khó.”

“Ông chỉ cần điều tra ra người ở đâu giúp tôi là được.”

Dập tắt tàn thuốc, Lý Trạch Vũ sờ cằm: “Việc cứu người tôi tự mình làm...”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.