Cô gái ôm một tập tài liệu trong tay, đang chuẩn bị rời đi thì lại vô tình liếc mắt qua tấm rèm, may mắn thế nào lại tình cờ nhìn thẳng vào một con mắt của Lý đại đương gia.
Chết mẹ rồi!
Lý Trạch Vũ chửi thầm một tiếng, sau đó cô gái kia còn chưa kịp mở miệng hắn đã lao tới trước mặt cô ta, giơ tay dùng đao định chém đối phương.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, cô gái ngả người về sau, khó khăn lắm mới tránh được đòn tấn công.
“Kỹ năng cũng không tồi.”
Lý Trạch Vũ nhìn về phía cô ta rồi giở giọng cợt nhả, cảnh cáo: “Đừng lên tiếng, nếu không tôi đánh chết cô!”
Cô gái nọ cảnh giác hỏi: “Anh là ai?”
“Là ai thì cô cũng đừng cử động, tóm lại, nếu cô dám phát ra tiếng tôi sẽ đánh chết cô!”
Lý Trạch Vũ vừa nói vừa bước từng bước tới.
Dường như cô gái kia biết bản thân không phải đối thủ của Lý Trạch Vũ nên cũng lùi về sau.
“Bộp!” Người phụ nữ lùi một góc, mông cô ta đập vào góc bàn làm việc.
“Vù!"
Ngay vào khoảnh khắc người phụ nữ thất thần, Lý Trạch Vũ lao nhanh tới gần, sau đó lại giơ tay đánh xuống lần nữa.
Lần này Lý Trạch Vũ không hề nương tay, tốc độ nhanh như sấm sét, một tiếng “tầm” vang lên, cô gái nọ bị đánh ngất trên nền đất.
Lý Trạch Vũ ngồi xổm xuống rồi chạm vào cơ thể cô ta...
Mẹ nó, sau khi tìm kiếm một lúc, hắn đã tìm thấy giấy chứng minh công tác.
“Nalisa, thư ký chủ tịch nước! Mẹ, mới trẻ tuổi vậy đã lên làm thư ký chủ tịch nước, chắc chắn là dùng nhan sắc để bò lên vị trí này!”
Lý Trạch Vũ đưa ra kết luận, sau đó trói Nalisa lại rồi cởi một chiếc tất của mình nhét vào miệng cô ta.
Như vậy hắn sẽ không cần lo lắng về việc đối phương la hét sau khi tỉnh lại nữa.
Tiếp đến, Lý Trạch Vũ bắt đầu tìm kiếm.
Chẳng mấy chốc đã nửa tiếng trôi qua.
Về cơ bản thì Lý Trạch Vũ đã lục lọi hết các bàn đọc sách, bàn làm việc, tủ và những nơi cất tài liệu trong văn phòng, nhưng không hề tìm được bất kỳ thông tin
nào liên quan tới bom thông minh.
Lý Trạch Vũ tiếp tục mở máy tính trên bàn làm việc, máy tính có cài mật khẩu, sau đó hắn lấy laptop của mình ra và bắt đầu hack mã.
Vài phút trôi qua, hack mã không thành công!
Lý Trạch Vũ hơi hối hận vì đã không đưa.Jenny đến, nếu không chắc chắn sẽ phá được kỹ thuật công nghệ này.
Suy nghĩ ấy thoáng qua thật nhanh, hắn lại chú ý tới Nalisa. Chắc chắn cô gái này biết mật khẩu!
Kết quả là...
“Rạt!"
Lý Trạch Vũ hắt cốc nước lên mặt Nalisa, cô ta tỉnh táo lại. "Ôôôf
Nalisa gần như phát điên khi nhận ra một mùi gì đó rất khó chịu bên trong miệng mình.
Lý Trạch Vũ ngồi xổm xuống, mở miệng nói: “Tôi có thể lấy tất ra, nhưng cô phải đảm bảo là sẽ không la hét!”
“Ô ô ô!” Nalisa gật đầu. Lý Trạch Vũ kéo tất ra.
“Phi phi phi!” Nalisa nhổ vài giọt nước bọt, mắng: “Tên khốn nạn này, tốt nhất anh đừng để mình rơi vào tay của tôi!”
“He he he...”
Lý Trạch Vũ cười gượng mấy tiếng: “Thật đáng tiếc, cả đời này anh đây sẽ không bao giờ để mình rơi vào tay cô đâu!”
Nalisa tỏ ra phẫn nộ: “Khốn nạn, anh có biết tôi là ai hay không? Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Ô, tôi sợ quá!” Lý Trạch Vũ cười khẩy: “Chẳng phải cô là thư ký chủ tịch nước thôi sao, cô tưởng mình là bá chủ vũ trụ à?”
“Thư ký chủ tịch nước? Hừ!”
Nalisa hừ lạnh, nói tiếp: “Chủ tịch nước là cha tôi, tôi thề, dù anh có chạy đến chân trời góc biển nào tôi cũng trói anh về đây!”
Bà mẹ nó!
Con gái chủ tịch nước, thân phận này không hề bình thường!
Tự nhiên Lý Trạch Vũ cảm thấy bản thân hơi bất cẩn qua loa. Khoan đã...
“Vậy cô có biết tôi là ai không?”
Lý Trạch Vũ hỏi với hàm ý sâu xa.
“Có gan thì để lại tên tuổi anh ở đây!”
Nalisa chơi trò khích tướng.
“Khụ khụ... Nghe anh nói đây!” Lý Trạch Vũ hắng giọng nói: “Ông hoàng vô đối trong thế giới Hắc Ám, thủ lĩnh tối cao của điện U Linh, U Linh Đại Đế chính là tôi, hoan nghênh cô tới tìm bản đế báo thù...”