Tống Minh Cao hấp tấp chạy tới.
Lý Trạch Vũ chỉ vào Thatcher rồi giới thiệu: "Ông ta là ai thì không cần tôi phải giới thiệu nhiều nữa, về phần Tuyên Thành cần đầu tư gì thì các ông cố gắng thương lượng, Thatcher sẽ thỏa mãn hết thảy nhu cầu của ông."
"Cảm ơn Lý thiếu!" Tống Minh Cao vui mừng khôn xiết.
Nếu công lao lớn như thế được tính trên đầu của ông ta, thì chức thành chủ này sẽ chạy không thoát!
Ông ta cảm kích Lý Trạch Vũ từ đáy lòng. "Chúng ta đi thôi." Lý Trạch Vũ nhìn về phía Trần Thanh Tuyết.
Cô vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác, đột nhiên cảm thấy một bàn tay vòng quanh eo mình thì đột nhiên tỉnh táo lại.
Nhưng mà cô cũng không kịp làm cái gì, đã bị Lý Trạch Vũ ôm eo rời đi dưới con mắt của tất cả mọi người.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong rất thức thời, cố ý không theo kịp tốc độ của cả hai.
Bên trong thang máy. Lý Trạch Vũ tự châm một điếu thuốc.
Trần Thanh Tuyết nghiêng đầu nhìn hắn một cái, trong miệng phun ra hai chữ: "Cảm ơn."
Nếu không phải tối nay Lý Trạch Vũ xuất hiện thì với tính cách của cô, nhất định sẽ đắc tội thành chủ tương lai Tân Hạo Nhiên đó.
Mà Lý Trạch Vũ cũng vì cô nên mới hoàn toàn trở mặt với Tần Hạo Nhiên.
Điều này khiến lòng cô hơi khó chịu.
Dường như Lý Trạch Vũ nhìn ra sự lo lắng của cô, thế là hắn ra vẻ ung dung cười nói: "Tân Hạo Nhiên kia là tên ma cà bông tôi muốn xử lý từ lâu rồi, chuyện này không liên quan gì đến cô. Trần Thanh Tuyết hơi cúi đầu im lặng.
Thấy cô như vậy, Lý Trạch Vũ cũng không nói thêm gì nữa.
Một lát sau.
Một chiếc Maserati màu xanh ngọc vừa mới lái ra khách sạn, lập tức có hai chiếc Passat theo sau.
"Bíp bíp!" Lúc này Lý Trạch Vũ dừng xe ở ven đường. "Có chuyện gì?"
Trần Thanh Tuyết biến sắc, cô còn tưởng rằng Tân Hạo Nhiên tìm người đến báo thù.
"Cô đừng lo lắng, là một người bạn của tôi!" Lý Trạch Vũ trấn an cô, nói: "Cô ở trong xe chờ tôi." Dứt lời hắn mở cửa xe và đi xuống một mình.
Lúc này, trong một chiếc Passat cũng có một người đàn ông bước xuống, chính là Long Vương Long Thiên Quân.
Hai người rất ăn ý đi sang một bên.
"Hang ổ của Thập Tuyệt Môn bị người ta phá, chẳng lẽ là cậu làm?"
Vẻ mặt Long Thiên Quân căng thẳng.
Lý Trạch Vũ hào phóng thừa nhận nói: "Không sai, chính là bản thiếu gial"
Shhh...
Thấy hắn thẳng thắn, Long Thiên Quân thở sâu một hơi: "Cậu thật sự đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, Thập Tuyệt Môn..."
"Được rồi, được rồi."
Lý Trạch Vũ hơi không kiên nhẫn cắt ngang, sau đó lấy ra một ổ USB và một chồng thư từ trong ngực ra đưa cho đối phương: "Nên xử lý như thế nào thì chính các anh quyết định."
Nói xong, hắn rời đi luôn.