Sư Phụ Như Phu

Chương 17: Vào cung 2



“Những mai hoa nữ kia đâu?” Hoa Tiểu Nhã lần nữa nhìn về phía Hách Liên Kình Thiên, thử dò hỏi.

Hách Liên Kình Thiên dịu dàng cười một tiếng, giống như đại ca ca hàng xóm, “Bọn họ đi cùng Nhị đệ.”

“Chính là Nhị hoàng tử bên ngoài sao? Phủ đệ của hắn?” Trong lòng Hoa Tiểu Nhã thoáng hiểu ra, rất có thể, hắn chính là tay đao phủ, một tay đao phủ sẽ chém những cô gái kia trong khoảnh khắc.

“Nhị đệ còn không có phủ đệ, trước mắt hắn vẫn ở viện bên ngoài hoàng cung.” Thái tử nhếch môi cười một tiếng.

Hoa Tiểu Nhã chớp mắt, Nhị hoàng tử đó nhìn thế nào cũng phải là người hai mươi tuổi! Mà vẫn không có phủ đệ? Giống như trên ti vi, hoàng tử như vậy trái lại không được phụ hoàng yêu thương, nghe nói hoàng thượng cố ý đề phòng hắn mới không cho hắn phủ đệ!

Có điều, cho dù hắn không có thế lực gì, nhìn gương mặt lạnh lùng kia của hắn, nàng cũng hiểu, hắn rất khó đối phó, vẫn là cẩn thận một chút sẽ tốt!

Nếu hắn không có phủ đệ, trái lại nàng muốn cứu những nữ nhân kia sẽ dễ dàng hơn nhiều!

Nói vậy, hắn ở hoàng cung cũng là một góc vắng vẻ! Về phần viện bên ngoài hoàng cung kia, chắc chắn sẽ không có quá nhiều thủ vệ!

Hoa Tiểu Nhã đang sững sờ, xe ngựa lắc lư một cái, nàng ngã về phía sau ——

“Cẩn thận ——” Hách Liên Kình Thiên ôm sau lưng nàng, bảo hộ nàng trong ngực.

Ánh mắt của nàng có vài phần long lanh khiến người ta say mê, da trắng nõn, môi đỏ tươi, thoạt nhìn giống như một anh đào thành thục, mang theo sức hấp dẫn chết người.

Hoa Tiểu Nhã rõ ràng nhìn thấy tựa hồ trong đôi mắt Hách Liên Kình Thiên mang theo vài phần chăm chú, cổ họng động một chút, nàng đương nhiên hiểu, hắn này tựa hồ là xuân tình nhộn nhạo!

“Thái tử, không sao chứ.” Bên ngoài vang lên giọng nói lạnh lùng của Hách Liên Kình Thương.

Hách Liên Kình Thiên lúc này mới phản ứng kịp, sắc mặt nhất thời đỏ lên, liền vội vàng lắc đầu, “Không sao, không sao.”

Hách Liên Kình Thương đương nhiên nghe được trong thanh âm kia của Hách Liên Kình Thiên mấy phần hốt hoảng, nghi ngờ nhíu mày một cái, lúc này mới tiếp tục lên đường.

Buông tay đỡ lưng nàng, Hách Liên Kình Thiên ngượng ngùng không biết nói gì cho phải.

“Thái tử.”

“Gọi ta Kình Thiên là được rồi.” Sắc mặt Hách Liên Kình Thiên mang theo vài phần đỏ ửng, ánh mắt không được tự nhiên lơ đãng bất định.

Hoa Tiểu Nhã âm thầm bật cười, một thái tử đã vậy còn quá thuần tình!

Liên Thành, là đô thành của Hách Liên Quốc, trên đường ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt.

Hoa Tiểu Nhã vén rèm lên nhìn cửa hàng hai bên đường đi, lơ đãng ngẩng đầu vừa đúng nhìn sang Hách Liên Kình Thương, bốn mắt nhìn nhau ——

Hoa Tiểu Nhã ưu nhã cười một tiếng, mang theo vài phần khiêu khích cùng tà mị.

Hách Liên Kình Thương khẽ cắn răng, mạng của mình vốn thiếu chút nữa đã mất trong tay nàng! Sớm muộn, hắn phải làm mất mặt nữ nhân này!

Thấy hắn nhìn mình hận thù như vậy, Hoa Tiểu Nhã làm mặt quỷ, khiến cho sắc mặt Hách Liên Kình Thương càng thêm tối!

Thấy hắn đen mặt, Hoa Tiểu Nhã tiếp tục, nhướn mày ——

Lần này, sắc mặt Hách Liên Kình Thương lại biến thành đỏ!

Sắc mặt này từ xanh biến thành đen rồi lại chuyển thành trắng, rất thú vị.

“Tiểu Nhã, nàng nhìn gì đó?” một cái đầu vươn tới cửa sổ xe nho nhỏ, dĩ nhiên là Thái tử Hách Liên Kình Thiên, hắn tò mò tiến lại gần ——

Hoa Tiểu Nhã vội vàng quay đầu lại, “Không có ————”

Xe ngựa lắc lư một cái, môi của nàng, kề sát mặt hắn ————

Mặt Hách Liên Kình Thiên lập tức cũng vô cùng đỏ ——

Mặt Hách Liên Kình Thương trong nháy mắt lại xanh lét!

Nữ nhân kia, quả nhiên không phải là đèn cạn dầu, ban ngày ban mặt, vậy mà câu dẫn Thái tử lộ liễu như thế!

Chỉ có điều, lửa giận của hắn thế nào cũng không áp xuống được, hận không thể đưa nữ nhân kia ra, kiên quyết vạch trần bản chất của nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.