“Nhã Nhã, nàng không ngoan.” giọng nói của hắn mang theo vài phần vô lại.
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Nàng thật sự không gọi được! Như thế, cũng quá thân mật. Vẫn gọi là sư phụ quen rồi.
“Được rồi.” Hắn cười như không cười, trong mắt lộ vẻ vô cùng gian trá ——
Hoa Tiểu Nhã vốn đã thở phào một cái, cho là hắn thỏa hiệp rồi, không ngờ, ngón tay của hắn đột nhiên ——
Toàn thân Hoa Tiểu Nhã rốt cục cứng đờ đến kỳ cục!
Ngón tay của hắn lại khiêu khích trên bờ ngực mềm mại của nàng ——
Hoa Tiểu Nhã đỏ mặt cầu xin tha thứ, “Ta… đừng ——”
Thấy Bạch Trì Hữu hình như không có phản ứng gì, một ngón tay khác vuốt ve trên cổ nàng ——
Nơi đó của Hoa Tiểu Nhã sao chịu được hắn khiêu khích?
Chỉ có thể nhẹ nhàng gọi, “Hữu ——”
Bạch Trì Hữu bị giọng nói mềm nhũn mang theo vài phần sắc dục này của nàng gọi lấy lòng, ôm nàng trong ngực, giọng nói của hắn vang lên bên tai nàng, “Làm nữ nhân của ta.”
Hắn nói gì?
Hoa Tiểu Nhã lại đỏ mặt hơn nữa. Hắn vừa nói gì?
Làm nữ nhân của hắn?
Không phải là người của hắn, mà là nữ nhân của hắn ——
Những lời này, giống như ma chú làm trái tim của Hoa Tiểu Nhã nhảy ra ngoài!
Không biết là ngọt ngào hay khó chịu, chỉ có điều Hoa Tiểu Nhã vốn không còn kịp nghĩ nữa, bởi vì hắn đã dùng hành động tuyên bố quyền sở hữu của mình!
“Đừng… đừng… sư phụ!” Hoa Tiểu Nhã vội vàng ngăn hành động của hắn lại, “Chúng… chúng ta là thầy trò.”
“Nhưng, chúng ta cũng có thể làm phu thê.” Bạch Trì Hữu nhẹ giọng lừa gạt.
“Không, không được.” Hoa Tiểu Nhã lắc đầu như trống bỏi, “Ta không muốn ——”
Bạch Trì Hữu nheo mắt, “Nàng… thật sự không muốn?”